Sau khi làm việc vài năm, đã có tiền tích góp, nguyên nhân chính khiến cô ấy tiếp tục ở lại đây vì nó rất gần công ty, nguyên nhân phụ vì đã quen với hoàn cảnh xung quanh.
Thôn trong thành này, trước khi phá dỡ, những người hàng xóm từng tử tế với cô buộc phải tìm những ngôi nhà khác có giá thuê thấp hơn.
Mấy ngày gần đây, cô ấy trơ mắt nhìn tầng nhà, từng tầng dọn đi, căn nhà đã từng tốn bao nhiêu công sức trang hoàng, sắp bị phá dỡ, cảm thấy không nỡ. Nhưng sau khi bình tâm lại, quyết định bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng cô ấy không nghĩ đến, cuộc sống của cô ấy chỉ trong một đêm sắp xảy ra sự kiện trọng đại.
Cô ấy tận mắt chứng kiến một vụ giết người.
Hung thủ lại còn nhắm thẳng cô ấy, sắp giết người diệt khẩu.
Tuyết Hoa trợn trừng mắt, hệt như chim sợ cành cong, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: “Trốn! Nhanh chóng trốn khỏi đây!”
Ngay khoảnh khắc đó, cuối cùng cô ấy đã có thể khống chế được thân thể, lập tức cất bước khỏi ban công, chạy ra phòng khách nhà mình.
Nhưng mà vô số khán giả trong phòng livestream dựa vào camera của điện thoại, thấy khi Tuyết Hoa xoay người muốn trốn, hung thủ đờ người một lúc, ánh mắt lóe lên sự hung ác, tay phải cầm con dao vẫn còn nhỏ máu, thấy Tuyết Hoa rời đi, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
[Trời ơi, hung thủ thấy người hữu duyên bỏ chạy, lập tức muốn đuổi theo cô ấy!]
[Aaaa! Tín nữ nguyện ăn chay cả đời, xin Phật tổ phù hộ người hữu duyên tai qua nạn khỏi.]
[Mọi người đừng hoảng hốt, chỉ cần ở trong nhà, khóa chặt cửa lại, người kia không xong vào dễ vậy đâu. Tôi đã báo cảnh sát, họ lập tức đến ngay.]
Tay trái Tuyết Hoa cầm điện thoại, cô ấy đeo tai nghe, chạy ra khỏi phòng ngủ đến phòng khách, suy nghĩ đầu tiên của cô ấy là nhanh chóng đóng chặt cửa lại.
Cô ấy vươn tay kéo cửa, Tuyết Hoa và cả phòng livestream ngây ngẩn cả người.
Cánh cửa sắt trước mặt không phải cửa chống trộm, mà chỉ là cửa sắt xập xệ rỉ sét. Vết gỉ tràn ngập cánh cửa, ổ khóa kiểu cũ hơn 20 năm trước, bây giờ đã bị đào thải.
Thôn trong thành này đã tồn tại hơn 20 năm, cánh cửa sắt này đã cũ nát. Mỗi lần đẩy cửa ra, đều sẽ có tiếng kẽo kẹt vang lên. Mặc dù có thể khóa trái, nhưng yếu ớt như giấy.
Lần trước cô ấy và bạn cùng phòng quên mang chìa khóa, nhờ chủ nhà mở cửa, vì lười tìm chìa khóa, nên chủ nhà đạp mấy cái lên cánh cửa, nó đã bung ra.
Sau hôm đó, cô ấy và bạn cùng phòng sợ hãi, vì sự an toàn, nên cô ấy và bạn cùng phòng đã lắp thiết bị chống trộm, nhưng chỉ tăng thêm chút sự an toàn mà thôi.
Chỉ có thể phòng quân tử, không thể phòng tiểu nhân.
Tuyết Hoa thấy không ổn, lập tức quay đầu lại, nhanh chóng chạy vào trong, muốn nâng cái bàn lên chặn cửa.
Nhưng bàn quá nắng, sàn nhà là gạch men, phát ra tiếng rít chói tai. Nhưng không ai quan tâm âm thanh bén nhọn này, tâm trí của họ chỉ nghĩ đến chuyện hung thủ sắp đến đây rồi.
Giờ khắc này, đầu Tuyết Hoa vận chuyển nhanh chóng hơn bất cứ lúc nào.
Đồn cảnh sát gần nhất cách chỗ này 5km, đến đây tốn ít nhất 20 phút. Người đối diện thì chạy cật lực sang, chỉ mất vỏn vẹn 2-3 phút.
Tuy cái bàn này rất nặng, nhưng hắn đã muốn vào thì cái bàn này không thể cản được, chỉ có thể trì hoãn vài phút.
Không được, cái bàn không cứu được cô ấy!
[Trời ơi, cái cửa này yếu ớt hệt như giấy, tôi nghi ngờ bà nội tôi cũng có thể đá văng nó ra, dời bao nhiêu thứ chặn lại cũng vô dụng thôi.]
[Thực ra chẳng cần tốn sức, cho dù là cửa chống trộm, cũng có thể phá vỡ.]
[Tôi đã tính toán, hắn ở tầng 5, cần 30 giây đi xuyên qua mỗi tầng lầu, chạy xuống cầu thang tốn 30 giây. Cô còn 1 phút đồng hồ, hay là nhanh chạy ra cửa rời khỏi đây đi.]
[Ngàn vạn lần không nên chạy xuống dưới, nếu như chạy xuống dưới chắc chắn gặp hắn ta.]
Khán giả vô cùng lo lắng cho Tuyết Hoa, điên cuồng nghiên cứu làm cách nào có thể chạy trốn trong vòng 2 phút. Nhưng Tuyết Hoa bây giờ không có thời gian đọc bình luận.
Trong sự hoảng sợ và bất an của Tuyết Hoa và tất cả mọi người, Tuyết Hoa nghe An Như Cố nói: “Cô nên biết, bây giờ cô chỉ còn một cách… Chạy lên tầng trên.”
Giọng nói cô sắc lạnh, như dòng suối lạnh tưới lên người Tuyết Hoa khiến cô ấy tỉnh táo lại. Cô nói ngắn gọn, trực tiếp đâm thẳng trái tim Tuyết Hoa.
Trong vô vàn con đường chỉ có mỗi cách này. Mặc dù cách này không rõ sinh tử, nhưng tất cả những cách khác là cửu tử nhất sinh.
Hệt như sét đánh ngang tai, cô ấy cắn răng, quyết định làm theo.
Giây tiếp theo, cô ấy không hề từ bỏ cái bàn, vẫn kéo nó ra trước của, chống lên cửa sắt cũ nát.
Sau đó cô ấy nhanh chóng bò lên bàn, kéo khóa chống trộm xuống, vươn tay mở cửa sắt, bò ra khỏi cái bàn, nghiêng người chui ra ngoài, rồi khép cửa sắt lại.