Thông qua camera, mọi người nhìn thấy bối cảnh phía sau cô ấy, đây là một căn nhà rất nhỏ, nhìn rất cũ kỹ, đèn trên trần nhà không biết lắp từ bao giờ, ánh đèn mờ ảo, đồ dùng trong nhà cũ nát.
Tuy đồ vật cũ kỹ, nhưng khăn trải bàn vô cùng sạch sẽ, giấy dán tường vô cùng đáng yêu. Có một bình hoa bên cạnh TV, trong bình cắm hoa giả. Căn phòng tuy cũ kỹ nhưng trang hoàng ấm áp, có thể nhận ra sự chủ nhân căn nhà vô cùng chăm chút cho nó.
[Wow, người hữu duyên này biết hưởng thụ thật đấy.]
[Trong nhà tôi toàn là rác, nhưng nhà chị gái không nhiễm bụi trần. Mặc dù diện tích nhỏ, nhưng lại rất ấm áp, tôi cũng muốn có một căn nhà như thế.]
[Chị gái sống một mình sao?]
Tuyết Hoa thấy những bình luận này, lắc đầu cười, cô ấy nhớ đến gì đó, rồi lại gật đầu, khiến khán giả khó hiểu vô cùng.
Cô ấy giải thích: “Trước đó tôi sống cùng đồng nghiệp, nhưng cô ấy dọn đi được vài hôm rồi, tôi cảm thấy không thích nghi được.”
[Tôi là con gái, tôi muốn sống cùng chị gái tươi sáng thế này.]
[Tại sao đồng nghiệp của cô muốn dọn đi? Hay là không thích sống chung phòng với người khác?]
“Không phải, mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.”
Tuyết Hoa cười tươi như hoa: “Thực ra tôi ở thôn trong thành, chắc mọi người biết thôn trong thành đúng không, vị trí địa lý khá tốt, nhưng điều kiện sống khá kém. Dạo gần đây thôn trong thành này phải di dời, những hộ gia đình xung quanh cũng được báo nên dọn đi. Bạn cùng phòng của tôi rời đi rồi, nhưng tôi còn một vài thứ muốn lấy, cho nên ở lại đây vài ngày.”
Cô ấy nói như vậy, khán giả mới phát hiện ra chuyện khác thường.
Môi trường xung quanh những người hữu duyên khác luôn ồn ào, có tiếng nói chuyện, có tiếng xe cô, cùng những tạp âm khác.
Mà chỗ Tuyết Hoa ở, vô cùng yên tĩnh. Nếu cô ấy không nói lời nào, dường như có thể nghe được tiếng kim rơi.
Mặc dù Tuyết Hoa chưa nói, nhưng khán giả đều có thể nhận ra cuộc sống cô ấy hơi túng quẫn.
[Tôi nhắc nhở một chút, thôn trong thành rất hỗn loạn, vàng thau lẫn lộn. Rất nhiều sinh viên mới tốt nghiệp, xấu hổ vì túi tiền rỗng tuếch, chỉ đành thuê phòng ở thôn trong thành. Nhưng tôi đề nghị mọi người không nên đến đó, vì nó vô cùng hỗn loạn, nhất là con gái. Không nên hỏi tại sao tôi biết chuyện này, bởi vì trước đó chỗ tôi ở, bị một người đàn
[Với lại người xung quanh Tuyết Hoa đều đã dọn đi rồi, vậy thì càng đáng sợ hơn, xung quanh không hề có ai, nếu như gặp chuyện nguy hiểm, không có ai giúp đỡ. Chị gái to gan thật đấy.]
[Không ăn thịt thì đành ăn cháo chứ sao. Có lẽ người hữu duyên không có tiền, nên không muốn chuyển đi.]
Tuyết Hoa thấy khán giả thảo luận sôi nổi, sắp cãi nhau đến nói, vội vàng ngăn cản: “Ừm, tôi biết chỗ của tôi rất nguy hiểm, thực ra tôi thấy hơi sợ, tôi đã tìm được phòng mới rồi, trị an khá tốt, tôi sắp dọn đi rồi. Mọi người không cần lo lắng.”
Mặc dù cô ấy nói sắp dọn đi, nhưng vẫn thoải mái như cũ, không hề lo lắng mình sẽ gặp chuyện nguy hiểm.
An Như Cố nhìn mặt cô ấy, cô cảm thấy không đúng lắm, cô nhìn thật kỹ, rồi nhíu mày.
Dựa vào tướng mạo hiện tại, Tuyết Hoa gặp họa sát thân!
Cô ấy ở trong nhà, tại sao gặp họa sát thân!
Vô cùng kỳ lạ…
Vì để tính kỹ hơn, cô bấm tay tính toán, nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên mệnh cách của Tuyết Hoa, cẩn thận dự đoán nguyên nhân cô ấy gặp họa sát thân.
…
Trong lúc cô tính toán, hình như Tuyết Hoa cảm thấy trong phòng hơi nóng, thế là cầm điện thoại ra ban công, nhiệt tình chia sẻ cuộc sống của mình với khán giả và streamer: “Ở chỗ chúng tôi nhiều người dọn đi rồi, mọi người nhìn xem đối diện chẳng còn đèn, cũng đâu có gì nguy hiểm. Tòa nhà tôi ở có 5 tầng, tôi sống ở tầng 4, có thể đứng trên ban công nhìn thấy cảnh đêm của thành phố, đẹp vô cùng, tôi cho mọi người xem nè.”
Tuyết Hoa nhấn nút đổi chiều camera, đổi từ camera trước thành camera sau, rồi vươn tay chỉ ra ngoài.
Ở phương hướng cô ấy chỉ, phía xa xa xe cộ như nước, đủ mọi ánh đèn lấp lánh, nhìn như dải ngân hà giữa nhân gian, đẹp vô cùng.
[Cảnh đêm đẹp quá, nếu như là tôi, tôi cũng muốn mỗi ngày ngồi ở đây hóng gió ngắm cảnh.]
[+1]
[+1]
[Chỉ có mỗi mình tôi cảm thấy nơi này vô cùng hoang vu ư? Xung quanh đen như mực, không hề có đèn đường, cách nơi thành thị phồn hoa quá xa.]
[Người hữu duyên đã nói cô ấy ở thôn trong thành, chỗ này sắp xây dựng lại, đã di dời đi, tất nhiên ít người rồi.]
Tuyết Hoa suy nghĩ một lúc, đổi vị trí camera, nhắm ngay tòa nhà đối diện: “Tòa nhà của tôi đã dọn đi hết rồi, hình như phía đối diện có mấy căn hộ chưa dọn đi, mọi người nhìn xem bên kia vẫn còn đèn này.”
Camera chuyển cảnh, khiến khán giả trong phòng livestream bị dọa sợ.
[Hay lắm, không hổ là thôn trong thành, quá cũ nát.]
[][Khu vực này nếu không phá dỡ thực sự sẽ ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố.]