Từ lúc đi vào nơi sâu trong sơn động, bọn họ đã đi ròng rã ba ngày ba đêm, con đường trong sơn động càng chạy càng rộng.
Đến bây giờ, bốn phía đã sớm biến thành nham thạch bình nguyên mênh mông vô bờ.
Mặt đất cứng rắn như sắt, phía trên là đỉnh dung nham nhìn không tới, thậm chí cũng không nhìn thấy điểm cuối cùng, bọn họ giống như đang đi trên tảng đá ở trên biển.
Gió lạnh gào thét, giống như từng sợi băng nhận không nhìn thấy thổi đến trước mặt, đâm toàn thân đau nhói.
Đây là một loại đau nhói mà pháp quyết không thể ngăn cản, giống như ảo giác, lại rất chân thực.