Ngày hôm sau, Từ Khuyết vẫn còn đang lăn lộn trong chăn, chết sống không muốn dậy.
Trước đây thân là tu sĩ, không ngủ cũng không có chuyện gì, tinh thần vẫn sáng láng như trước.
Nhưng bây giờ sau khi trở thành phàm nhân, hắn phát hiện tùy tiện thức một hai đêm, cả người suýt chút nữa hết sinh khí.
May mà có công năng tự động khôi phục của hệ thống, bằng không chỉ qua mấy tháng, thân thể hắn sẽ càng ngày càng tệ.
Ngày đó hắn ngủ thẳng tới giữa trưa rồi mới biếng nhác mở mắt ra, trong lòng liền bắt đầu than thở.