Thiên Cung Viện, phía sau núi, hình ảnh quá đỗi quen thuộc. Hiên Viên Kỹ Thương dẫn tiểu nữ nhi Hiên Viên Uyển Dung bước đi, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm mười mấy người ở trước mặt. Gặp mẫu thân? Nghe thấy tiểu Uyển Dung nói, sắc mặt Hiện Viên Kỹ Thương hơi co lại, biểu lộ âm trầm dần dần giãn ra, cúi đầu xuống, nặn ra một nụ cười.
- Dung Dung ngoan, cha đáp ứng con, ta nhất định sẽ để con nhìn thấy mẫu thân.
- Thế nhưng nơi này là Thiên Cung Viện, mấy người viện trưởng bá bá không cho phép chúng ta ra sau núi, chúng ta đi từ cửa chính thôi, đi tìm mẫu thân. Hiên Viên Uyển Dung nhỏ bé nhìn qua mới chỉ khoảng bốn năm tuổi, nàng tựa như một Con búp bê sứ tinh xảo, nãi thanh nãi khí, quả thực khiến cho người nhìn yêu thích. Thế nhưng đồng thời cũng khiến người ta đau lòng. Từ Khuyết nhìn một màn này, trong lòng hơi Co quắp một chút. Hắn biết hình ảnh sau đó đối với bất kỳ người nào mà nói, đều khó có thể chịu đựng, huống chi là Hiên Viên Uyển Dung còn nhỏ như vậy.
- Hiên Viên Kỹ Thương, người này rất không tệ, bọn ta từng có duyên gặp mặt một lần trong lúc thăm dò bí cảnh, người này chính khí giảng nghĩa khí, lão tử đều không đành lòng hố y, mỗi lần nhìn thấy y đều đi vòng, không ngờ... Lúc này, Đoạn Thất Đức đột nhiên mở miệng nói, giọng điệu thở dài đầy cảm khái. Rõ ràng y cũng đoán được, cái chết của vợ chồng Hiên Viên Kỹ Thương có liên quan đến Thiên Cung Viện. Ngược lại biểu lộ của Husky rất bình thường, nó sớm đã nhìn qua một màn này, nhưng lúc này trầm mặc không nói, chứng minh tâm tình của nó hiện tại cũng không tốt lắm.
- Hiên Viên Kỹ Thương, người muốn làm phản sao? Cùng lúc đó, viện trưởng Vương Xích Thiên Cung Viện trong hình mở miệng giận dữ mắng mỏ.