Giờ phút này, Từ Khuyết cảm thấy ngơ ngác.
Hắn bị một bóng người ôm chặt vào trong ngực.
Cho dù hắn đã nhận ra, bóng người này chỉ là một tia hồn phách, chỉ có khí tức lạnh lẽo như băng.
Nhưng không biết vì sao, trong nội tâm hắn lại có một loại ấm áp, ấm áp đến muốn rơi lệ, chảy nước mắt hạnh phúc. . .
Đây là cảm giác mà Từ Khuyết chưa bao giờ trải nghiệm qua, nhưng hình như hắn biết cảm giác này có một cái tên, gọi là tình mẹ.