Chút tính cách láo lếu ấy của Lâm Bách Vạn và Diêu Cung Minh, không khiến cho Từ Khuyết cảm thấy bất ngờ một chút nào.
Dù sao từ lúc vừa mới bắt đầu, hai người này căn bản không hề có thành ý muốn thật sự hợp tác, nếu như muốn đối phó với Thiên Minh, nhất định phải quyết tâm đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng, nhưng kẻ ngu đều nhìn ra được, hai người kia vốn là muốn dưới tình huống không xuất lực lại không mạo hiểm chiếm lấy lợi ích.
Dưới con mắt của bọn họ, mặc kệ là Từ Khuyết thắng hay là Lệ Thiên Tuân thắng, bọn họ đều có cơ hội bám vào bất kỳ một bên nào, rời khỏi nơi này, vì thế lựa chọn làm một cọng cỏ nơi đầu tường, ai có phần thắng lớn hơn liền ngả về phía người đó.
Mà bây giờ, hiển nhiên là Lệ Thiên Tuân đã chiếm hết thượng phong, đồng thời còn một đòn phá hủy đoạn kiếm của Từ Khuyết, khí thế phi phàm.
Lâm Bách Vạn cùng Diêu Cung Minh hầu như không cần phải nghĩ, khẳng định sẽ lựa chọn từ bỏ hợp tác với Từ Khuyết, nhân cơ hội rời khỏi chiếc thuyền nhỏ sắp chìm nghỉm phía Từ Khuyết.