Kiếm Lâu Các, kể cả phạm vi trăm dặm xung quanh đều đã triệt để trở thành phế tích.
Tuy mảnh đất này vẫn có rất nhiều người vừa ý, nhưng hỏa diễm ở dưới lòng đất chưa diệt, Thiên Minh cùng với mấy thế lực lớn khác cũng không hề lên tiếng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có ai dám động đến khu vực này.
Nơi này đối với Từ Khuyết càng không đáng một xu, dù cho hắn đã nói rằng mảnh đất này đã bị Tạc Thiên Bang tiếp quản, nhưng thực sự là lười tốn tâm tư lập địa bàn ở đây, dù sao trong một hai tháng nữa, hắn sẽ có thể rời đi.
Đêm đó, Từ Khuyết cùng bọn Lam Tâm Nguyệt lại trở về khách sạn.
Lần này cũng không có ai dám tới quấy rầy nữa, thậm chí cửa hàng xung quanh khách sạn đều đóng cửa sớm hơn một chút, liền các cô nương đứng đường đều chạy tới mấy con phố khác làm ăn, trên đường phố to lớn vốn nên phồn hoa náo nhiệt lại ít thấy bóng người, dường như một con đường ma.