Lúc này, bên trong vùng rừng rậm.
Khương Hồng Nhan bình tĩnh ngồi xếp bằng ở trong hốc cây, cả người bị ánh sáng bao phủ, rạng ngời rực rỡ, giống như tiên tử không dính khói bụi trần gian, khí chất thoát trần.
Cây Thành Đạo Thụ trước người của nàng cũng tuôn ra một bóng mờ mờ ảo, đang từng chút bị hút ra, dung hợp cùng thân thể của nàng.
Bên ngoài hốc cây, Đám nữ tử Linh Tú Các đều ngồi xếp bằng, nhưng cũng không có tâm trí đi tu luyện, mặt đều lộ ra vẻ ưu lo, thỉnh thoảng nhìn về phía xa xa.
- Haizz, hắn đi ra ngoài như thế này, e rằng có chút bất cẩn rồi.