Lâm Phong kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ khổng lồ của nó. Bởi vì chỉ nghe Hàn Lãnh Tuyết miêu tả, Lâm Phong thật sự không thể nào tưởng tượng được con linh thú này rốt cuộc lớn tới mức nào. Nhưng bây giờ Lâm Phong đã thật sự nhìn thấy.
- Trời ạ, nó quá lớn đi. Hơn nữa tốc độ và lực lượng của nó còn mạnh hơn những con linh thú mình từng gặp nhiều. Xem ra, mình làm mồi nhử thế này rất nguy hiểm rồi. Nếu mình làm không tốt, nó có thể đớp một phát cắn chết mình luôn đấy.
Lúc này, Lâm Phong không khỏi than thở. Chuyện mình làm mồi nhử này đúng là quá nguy hiểm. Tuy nó có hình dáng to lớn nhưng tốc độ không hề chậm, hơn nữa còn đuổi theo sát phía sau Lâm Phong một cách rất linh hoạt.
Lâm Phong chỉ có thể điên cuồng chạy trốn. Hắn phải dụ cho con linh thú này đi thật xa, như vậy mới có thể tạo cơ hội cho hai người Hàn Lãnh Tuyết và Thư Ngư.
Sau khi thương lượng xong cách dẫn dụ con linh thú khổng lồ này đi, Lâm Phong chủ động tới gần sơn cốc. Nhưng lần này hắn không cần thận như lần trước nữa.