Vì vậy đám người định trở về, Đạo Tôn cũng định dẫn tọa kỵ của mình về. Nhưng không không ngờ, lúc này tọa kỵ của Đạo Tôn đột nhiên ra tay với Lâm Phong, chuyện này lại hoàn toàn khác rồi.
Mà từ giây phút tọa kỵ của Đạo Tôn ra tay, Đạo Tôn thật ra đã ý thức được tọa kỵ của mình đã xảy ra vấn đề lớn, sợ rằng nó không phải là tọa kỵ của mình trước đây nữa.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Tọa kỵ của ta đang ở đâu? Ngươi tốt nhất nói rõ cho ta, nếu không hôm nay ngươi không thể rời khỏi chỗ này.
Lúc này, Đạo Tôn thực sự nghi ngờ tọa kỵ của mình có thể bị người nào đó đoạt xá hoặc chiếm lấy thân thể, nếu không nó không có khả năng làm ra nhiều hành động khác thường như vậy. Điều này hoàn toàn không phù hợp với tính cách của nó trước đó. Nếu tọa kỵ của hắn có tính tình như vậy, Đạo Tôn không có khả năng giữ nó lại lâu như vậy, đã sớm giải quyết nó từ lâu rồi.
Dù sao giữ một kẻ như vậy bên cạnh, còn không phải gây họa cho mình sao?