Lúc này, Đạo Tôn vẫn muốn tiếp tục khuyên bảo Lâm Phong, để Lâm Phong đồng ý, như vậy coi như kết một đoạn thiện duyên. Nhưng Lâm Phong đã nghĩ kỹ rồi, cho nên hắn rất kiên định với suy nghĩ của mình, hắn vẫn nhất quyết từ chối.
Lâm Lăng Nhân đứng bên cạnh không biết phải nói gì. Dù sao theo Lâm Lăng Nhân thấy, thật ra Lâm Phong muốn nhận hay không cũng không sao. Tuy nhận tọa kỵ này sẽ khiến thực lực của Lâm Phong có thể tăng mạnh, nhưng Lâm Lăng Nhân cảm thấy về sau Lâm Phong vẫn có cơ hội có thể nhận được tọa kỵ mạnh hơn.
Bất kể thế nào, Lâm Phong đều không ngờ tới Đạo Tôn tự nhiên muốn tặng tọa kỵ của hắn cho mình. Điều này thật sự không hợp lý. Cho dù Lâm Phong có quen biết với Đạo Tôn, nhưng còn chưa quen thuộc tới mức này.
Hơn nữa, mấu chốt nhất là thực lực của Lâm Phong và Đạo Tôn thật ra vẫn có chênh lệch nhất định. Tuy sự chênh lệch này không quá lớn, nhưng bất kể nói thế nào, hai người bọn họ thật ra không cùng một đẳng cấp.
Đạo Tôn có thể khách sáo với Lâm Phong như vậy, trong này rõ ràng phải có vấn đề.