Vương Khánh Chi mới vừa thắng, trên mặt không giấu được nụ cười.
Đám người Phương Kiệt lập tức đi. Vương Khánh Chi nhìn bên trong gian phòng nhất thời vắng vẻ, sắc mặt bình thản trở lại, ôm con lính thú của mình, vừa đi ra ngoài, vừa nói với Lâm Phong:
- Ta cảm thấy cách hành sự và tính cách của ngươi còn rất tốt. Tuy thằng nhóc Phương Kiệt kia nói chuyện không đáng tin, nhưng làm việc rất tốt, còn mấy người còn lại thì thôi.
Lâm Phong gật đầu, hắn có thể nhìn ra Vương Khánh Chi đang để lộ năng lực của hắn ra.
Chỉ là ở trong lòng Lâm Phong, mình không sợ những kẻ nhìn không hợp mắt kia.