Lâm Phong lời này nói cũng vô cùng hiện thực, dù sao nếu như bọn họ không nghĩ ra được con đường nâng cao nào thích hợp nói, vậy thì hết cách rồi.
Lúc này, Tiên Ông Lão Giả cũng nhìn về phía Hàn Lãnh Tuyết. Hàn Lãnh Tuyết nhìn thấy hai người Lâm Phong và Tiên Ông Lão Giả đều nhìn về phía mình, hắn cũng chỉ có thể khẽ thở dài. Bởi vì Hàn Lãnh Tuyết đúng là có một con đường nâng cao, nhưng sợ rằng đây không phải là con đường nâng cao tốt. Nếu tốt, chỉ sợ hắn đã sớm thực hiện, đâu cần phải chờ tới tận lúc này.
Sở dĩ hắn vẫn chưa thực hiện, bởi vì hắn cảm thấy chỗ đó có khả năng không quá thích hợp, hơn nữa phải mạo hiểm lớn, cho nên hắn chưa từng đi qua. Nhưng nếu hai người bọn họ đã đạt đến trình độ này, chỉ sợ không muốn đi cũng phải đi.
- Thật ra ta có một con đường nâng cao, nhưng vấn đề là mặc dù có một nơi để đi, nhưng nếu hai chúng ta đi qua có thể sẽ rất nguy hiểm. Thậm chí hai chúng ta có khả năng không về được.
Hàn Lãnh Tuyết cũng nói ra sự băn khoăn của mình. Dù sao Hàn Lãnh Tuyết biết chỗ đó nhưng không rõ tình hình bên trong thế nào.