Cuộc chiến giữa Lâm Phong và Vô Vọng Chủ bên kia lại vô cùng gay cấn. Ngay từ lúc đầu, Lâm Phong đã dồn sức công kích, hoàn toàn không nương tay.
- Không tệ, rất tốt, thực lực của vãn bối hậu sinh ngươi quả thật rất mạnh, nếu có cơ hội, ta tình nguyện thu ngươi làm đệ tử. Chẳng qua ta đã cầm tiền của người phải thay người tiêu tai, nếu ta đã đáp ứng Khôn Mãng đạo hữu, vậy nhất định phải bắt được các ngươi.
Vô Vọng Chủ thật ra còn rất cao hứng khi nhìn thấy Lâm Phong biểu hiện ra thực lực và tố chất chiến đấu, bởi vì hắn đã lâu không ra tay với người khác, hơn nữa còn chiến đấu kịch liệt như vậy, cho nên lòng hiếu chiến trong cơ thể hắn cũng bốc cháy lên.
Dù sao có thể đạt tới cấp bậc tiên nhân, người nào không phải là anh tài ngút trời, lúc còn trẻ cũng đầy khí thế hăng hái. Bây giờ đã qua nhiều năm, bọn họ không còn khí huyết trước đó nữa.
Nhưng giờ phút này nhìn thấy Lâm Phong, hắn giống như nhìn thấy mình lúc còn trẻ, có thể tự tin chiến đấu với trời, chiến đấu với đất. Cho nên hắn rất coi trọng Lâm Phong, chỉ là hắn đã đáp ứng Khôn Mãng tiên nhân vậy nhất định phải giúp Khôn Mãng tiên nhân làm chuyện này.