Cho nên hắn cho rằng Vô Vọng Chủ đòi vật này nhất định là để cò kè mặc cả, nhưng không ngờ Vô Vọng Chủ lại vô cùng kiên trì, chỉ cần thứ này, không muốn gì khác.
Điều này làm Khôn Mãng tiên nhân rất khó xử, hắn vừa muốn xử lý Lâm Phong và đám người Tổ Long, đồng thời hắn không muốn mất đi tiên khí.
Dù sao đó cũng là tiên khí, quan trọng giống như sinh mạng của bọn họ vậy. Nhưng hắn không có cách nào. Nếu hắn không cho, nhìn dáng vẻ của Vô Vọng Chủ chắc hẳn sẽ không đi theo mình.
- Đạo hữu, ta thấy ngươi gấp như vậy, chuyện này chắc hẳn không nên chậm trễ, nếu ngươi còn tiếp tục do dự nữa, có lẽ Ngự Thú Sư này sẽ rời khỏi đây mất. Đến lúc đó, nếu chẳng may hắn trở lại chỗ đó, chúng ta sẽ không có cách nào ra tay đâu.
Vô Vọng Chủ biết Khôn Mãng tiên nhân sẽ không thành thật trực tiếp đưa thứ hắn yêu cầu, nhất định sẽ do dự xoắn xuýt, thậm chí không bỏ được, cho nên hắn ở bên cạnh bắt đầu nói bóng nói gió.