Tổ Long không hề sợ hãi Đạo Tôn. Lúc trước, hắn không muốn đắc tội với Đạo Tôn, bởi vì hắn còn chưa nói rõ ràng chuyện này với Đạo Tôn. Nếu hắn giải quyết luôn tọa kỵ của Đạo Tôn thì không tốt lắm. Hắn làm như vậy sẽ bị người ta nắm lấy điểm yếu. Nhưng bây giờ đã nói rõ mọi chuyện, vậy Tổ Long hoàn toàn có quyền quyết định xử lý tọa kỵ của Đạo Tôn này thế nào.
Mà sau khi nghe Tổ Long vừa nói vậy, Đạo Tôn cũng rất bất ngờ. Hắn không ngờ tọa kỵ này của mình lại gây ra chuyện lớn như vậy. Nếu nó chỉ đơn thuần xuất hiện ở địa bàn của Long Tộc còn tốt, cho dù có phát sinh xung đột gì với Long Tộc, chỉ cần không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng, hắn tin với thân phận của mình có thể qua thương lượng với Tổ Long, cũng có thể đảm bảo tọa kỵ của mình không có nguy hiểm gì. Nhưng bây giờ lại khác, dù sao tọa kỵ của Đạo Tôn đã hấp thu rất nhiều lực lượng trong vùng đất Táng Long của Long Tộc,
Tất nhiên hắn phải cho Tổ Long một câu trả lời hợp lý, nếu không chuyện này có thể sẽ rất phiền toái. Dù sao Tổ Long cũng thấy mất mặt.
- Vậy ý của ngươi thế nào? Chẳng lẽ ngươi muốn làm thịt tọa kỵ của ta sao? Nếu như ngươi ra tay với tọa kỵ của ta, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?
Tổ Long và Đạo Tôn thật là chẳng ai sợ ai. Nhưng bây giờ Tổ Long chiếm lý, cho nên hắn muốn Đạo Tôn phải trả giá, tối thiểu phải lấy ra ít đồ bồi thường cho hắn. Nếu không hắn sẽ không có thể dễ dàng thả tọa kỵ của Đạo Tôn này ra.