Bản thân Long Tộc rất hiếu chiến, bọn chúng luôn tôn trọng cường giả, nếu thực lực của ngươi không bằng bọn chúng, như vậy bọn chúng căn bản sẽ không coi ngươi là người, chỉ cảm thấy ngươi là một con giun con dế. Nhưng nếu thực lực của ngươi mạnh hơn bọn chúng, bọn chúng sẽ tôn kính ngươi.
Cho nên Lâm Phong bằng lòng đánh một trận với bọn chúng. Dù sao lần này hắn tới đây là để rèn luyện, chỉ khi chiến đấu, hắn mới có thể khiến thực lực của mình không ngừng nâng cao. Bởi vậy Lâm Phong đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chỉ có điều những Long Tộc này không để mắt tới đám người Lâm Phong, bởi vì bọn chúng cảm thấy thực lực của nhân lại quá yếu. Những Long Tộc bình thường này tất nhiên không thể nhìn ra được nguồn gốc của Hắc Kỳ Lân và thần thú Côn Bằng sau lưng Lâm Phong, chỉ cảm thấy hai người cũng là linh thú thông thường mà thôi. Ở trong mắt của Long Tộc, thực lực của những linh thú thông thường tất nhiên cũng không tốt lắm, bọn chúng căn bản không cho rằng đám người Lâm Phong có gì lợi hại.
- Không ngờ đám Long Tộc các ngươi thích nói nhảm như vậy. Đã thế, các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì nữa, ra tay đi, xem thử rốt cuộc là ai hơn lợi hại.
Nếu đã nói đến mức này, vậy cũng không cần thiết phải tiếp tục nói những lời vô nghĩa nữa. Cuối cùng, ba người Lâm Phong trực tiếp ra tay. Hơn nữa, lần này Lâm Phong không lựa chọn để Hắc Kỳ Lân hoặc thần thú Côn Bằng kết hợp với mình hợp thành trạng thái mạnh nhất, mà dùng bản thể của mình để chiến đấu.