Nếu chẳng may bị Long Tộc đánh lén, cho dù là ba người Lâm Phong, chỉ sợ bọn họ vẫn phải trả giá đắt mới có thể rời khỏi đây. Nhưng nếu bọn họ đã tới đây, cũng không thể vì sợ bị mai phục mà đi luôn chứ? Nếu vậy, bọn họ đi chuyến này còn có ý nghĩa gì nữa.
- Mặc kệ chúng có mai phục hay không, chúng ta cứ tiến thẳng tới, chờ đến khu vực trung tâm, chúng ta sẽ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ, chúng ta chẳng qua vòn ở ngoại vi, cũng chưa nhìn thấy đám người Long Tộc đâu.
So với sự cẩn thận của Lâm Phong, Hắc Kỳ Lân càng có tinh thần mạo hiểm hơn. Thần thú Côn Bằng thì không sao, chỉ cần hai người bọn họ muốn làm, trừ khi là một vài chuyện rõ ràng có vấn đề, bằng không thần thú Côn Bằng cứ đi theo là được rồi. Nhưng lần này, thần thú Côn Bằng không cảm thấy có vấn đề gì, nên hắn chỉ muốn xem hai người bọn họ rốt cuộc lựa chọn thế nào.
Lâm Phong suy nghĩ một lát, thấy lời Hắc Kỳ Lân nói cũng có lý. Cho dù đám người Long Tộc có mai phục, vậy cần gì quan tâm là mai phục ở đây hay ở đâu, tất cả đều sẽ có nguy hiểm.
Vậy bọn họ còn không bằng mạo hiểm tiến về phía trước. Dù sao khu vực trung tâm của Long Tộc mới là mục tiêu cuối cùng của bọn họ.