Dù sao giữa Lâm Phong và Hắc Kỳ Lân phối hợp đúng là vô cùng ăn ý, nhưng phối hợp với thần thú Côn Bằng còn không ăn ý như vậy, cần thời gian nhất định để rèn luyện. Mà tốc độ rèn luyện còn rất nhanh. Bởi vì Lâm Phong và thần thú Côn Bằng đều không phải là người ngu xuẩn, có thể phối hợp với nhau. Mới mấy ngày, hai người bọn họ đã có thể ăn ý chống lại kẻ địch.
Hắc Kỳ Lân nhìn thấy tốc độ này cũng rất giật mình, nhưng đồng thời nàng cũng rất cao hứng. Dù sao hiện tại Lâm Phong và thần thú Côn Bằng vô cùng ăn ý, đã chứng tỏ năng lực chiến đấu giữa bọn họ càng mạnh hơn.
Lúc này, Lâm Phong cũng rất cao hứng. Dù sao hắn vốn không ngờ giữa bọn họ có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra sự ăn ý như vậy. Chẳng qua sau đó Lâm Phong nghĩ đến một chuyện khác, hơn nữa cũng là chuyện vô cùng quan trọng.
- Bây giờ chúng ta đã có phần ăn ý, nhưng còn có một vấn đề, đó là chúng ta có thể tăng tốc độ cực hạn lên cao hơn, hiện nay còn không biết thế nào. Bằng không chúng ta cũng kiểm tra đi.
Tốc độ cực hạn của đám người Lâm Phong rốt cuộc nhanh tới mức nào, điều này có quan hệ với khả năng chạy trốn khi bọn họ thật sự gặp phải nguy hiểm gì. Lâm Phong rất quan tâm tới điều này.