Thật ra hải tặc không thiếu tài nguyên tu luyện.
Tuy nhiên, trên biển thiếu đi những thứ đáng giá hơn một chút, ví như áo giáp, vũ khí, đồ ăn, rau củ,... Những đồ dùng cho sinh hoạt trên biển rất quý giá, đại hải tặc còn có thủ đoạn cướp bóc hoặc là âm thầm giao dịch.
Nhưng những hải tặc nhỏ không dám lên tuỳ tiện bờ, chỉ đánh cướp một ít thuyền giao thương, chưa chắc có thể thoả mãn được nhu cầu của bọn họ. Thu thập tài nguyên tu luyện trên biển không khó, bởi vậy bọn họ thường dùng giá cao trao đổi lấy nhũng vật tư kia với đám hải tặc lớn.
Đám người xung quanh lại lần nữa nịnh nọt.
Trong mắt Hải Sa lộ ra sự vui vẻ, Bạch Sa đạo có hơn vạn tên, trong đó siêu năng chiếm hơn phân nữa, còn lại một ít là võ sư hoặc người bình thường nhưng mang trong mình một loại kĩ năng đặc biệt nào đó.
Trong ba thống lĩnh của hải tặc, gã ở vị trí thứ ba, sức mạnh đám thuộc hạ của gã cũng là yếu nhất, chỉ có năm đến sáu trăm siêu năng, lão đại của Bạch Sa là người sở hữu lực lượng tinh nhuệ nhất, cấp dưới khoảng chừng ba nghìn siêu năng, vô cùng khủng bố.
Cho nên, dù cho Hải Sa thèm muốn cỡ nào cũng không dám ra tay.
Hai năm trước suy nghĩ muốn đi cướp Nam Độ, vừa chiêu mộ thêm người thì bị một gậy cảnh cáo, hơn trăm siêu năng bị giết, ngay cả bản thân cũng bị thương nặng.
Cũng may có người hỗ trợ.
Trải qua hai năm, không co rớt lại phía sau, số lượng siêu năng tổn thất cũng được bổ sung trở lại, thậm chí còn nhiều hơn lúc trước.
Từng nghĩ hiện lên trong đầu Hải Sa, xa xa thấy một bóng đèn đã thấp thoang hiện lên, nhìn lại lần nữa cũng không thấy được gì, gã quay đầu hỏi một tên Tam Dương: “Có nhìn thấy được cái gì không?”
“Không thấy gì, gió yên biển lặng. Trên đường có một ít tàu thuyền buôn bán bị phá hủy, chỉ một lúc nữa, chúng ta có thể đến được Nam Độ.”
...
Cùng lúc đó, thuyền Cự Côn Thần dừng lại cách con thuyền lớn kia 5000m.
Lúc này, Lý Hạo đã thấy được ánh sáng phía xa xa.
Xa như vậy cũng có thể nhìn thấy rõ, đó chắc chắn là sự hiện diện của Húc Quang kỳ. Nhìn kỹ lại thì chỉ có một tên Húc Quang kỳ, còn lại cụ thể có bao nhiêu tên Tam Dương hắn không biết rõ.
Tên Húc Quang này hình như chỉ là trung kỳ.
Lý Hạo nhìn sơ qua, trong lòng an tâm hơn nhiều.
Chỉ có một tên Húc Quang trung kỳ, khó khăn thật sự giảm đi rất nhiều.
“Nhìn thấy không?”
Lý Hạo mặc giáp hỏi một câu, không bao lâu, mấy tên đội trưởng liền đáp lại: “Nhìn thấy.”
Ngọn đèn trên chiếc thuyền xa kia sáng lên rực rỡ.
Hải tặc bình thường làm việc rất cẩn thận, thường trong đêm sẽ không mở đèn, dĩ nhiên, ngoại trừ đám hải tặc mạnh mẽ Bạch Sa kia. Có điều chỉ có những tên kiêu ngạo, cảm thấy bọn họ chính là vua ở trên biển, không sợ bất cứ thứ gì mới dám mở dền sáng trưng như thế.
“Bây giờ tới gần bọn họ, tìm kiếm thời cơ trực tiếp lên thuyền! Chia thành từng tiểu đội, đừng nên chia ra. Nếu như bị đánh tan thì nhảy xuống biển, kiên trì một chút chờ ta xử lí tên cầm đầu sẽ đi tìm các người, tấm giáp đen này đủ để các ngươi ở trong biển sinh tồn một khoảng thời gian.”
50 đánh với 500, chênh lệch 10 lần, Lý Hạo đã chuẩn bị tốt tâm lý các tiểu đội bị đánh tan.
“Vâng.”
Mấy tên đội trưởng đáp lại.
Lý Hạo hít sâu một hơi, cho thuyền nhỏ tiếp tục đi tới gần đối phương. Trong màn đêm tối, thuyền nhỏ giống như những tên thợ săn, nhanh chóng tiến về phía trước. Ở trên biển, mặt sóng dậy lên ào ào bọt biển, che đi toàn bộ động tĩnh.
Một đám chiến sĩ áo đen im lặng đứng trên thuyền, bọn họ có chút hồi hợp cùng chờ mong.
Cũng may lúc trước ở Ngân Nguyệt, bọn họ đã chiên đấu rất nhiều lần, giết qua siêu năng của ba tổ chức lớn. Nếu không lần này là lần đầu đối mặt với địch nhân đông gấp 10 lần, những tên này chỉ sợ đã sớm bỏ chạy.
Lý Hạo rút ra một thanh kiếm nhỏ, kiếm này hiện giờ đã không còn nhỏ nữa, không khác những thanh trường kiếm kia lắm, không ngừng hấp thụ năng lượng, kiếm nhỏ giống như càng ngày càng mạnh hơn.
Càng tới gần, ánh mắt Lý Hạo càng thêm lạnh lùng.
Hắn có thể thấy được một số thứ không muốn nhìn thấy, trên thuyền hình như có không ít thi thể, cùng với tiếng gió nhẹ nhàng là tiếng kêu gào thảm thiết.
Mùi máu tươi nồng nặc cũng theo gió mà tới.
Lý Hạo hít thêm một hơi, trong lòng bình tĩnh trở lại, đồng thời cũng suy nghĩ không biết trong này có âm mưu gì không?
Các ngươi giết những người bình thường này là có mưu đồ gì?
Chỉ vì muốn thoả mãn tham vọng giết chóc của chính mình thôi sao?
Hắn giao thiệp với siêu năng không nhiều, tiếp xúc với võ sư cũng không được bao lâu. Có một số siêu năng, võ sư có lẽ hắn vẫn chưa có cơ hội chạm mặt qua, nhưng nếu chỉ tính những người hắn từng tiếp xúc thì sẽ không ai vô cớ đi giết người bình thường cả.
Trong ba tổ chức lớn đều không có.
Đó là nói về ba tổ chức lớn ở Trung Bộ, còn ở những địa phương khác thì tên này không chắc, vậy nên ba tổ chức mới được gọi là tổ chức tà năng. Tuy nhiên ở Ngân Nguyệt, hắn chưa phát hiện bất cứ trường hợp giết hại người thường trong thành.
Tuy rằng trước kia từng có người nói qua chuyện này, nhưng Lý Hạo không quá quan tâm.
Nhưng, ngay lúc nhìn thấy những thi thể đang lay động theo gió, những tiếng gào khóc không ngừng truyền ra, thậm chí hắn còn thấy người ta vứt một cái xác xuống biển.
Đám kia đều là những kẻ điên, những tên súc sinh sao?
Người thường đối với thế giới của chúng ta không có bao nhiêu bất hoà, ngươi từ trên cao nhìn xuống cũng được, tại sao phải giết bọn họ?
Về chuyện này, Lý Hạo đến lúc này vẫn nghĩ không ra.
Ngươi đã là voi, vì sao còn so đo với những con kiến?
Không ai trêu chọc các ngươi, muốn tiền có tiền, muốn người có người, tại sao còn giết chết họ? Các ngươi nghĩ làm vậy là thể hiện ra bản lĩnh của mình sao?