TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 993: Sát lục (1)

Dưới màn đêm, một chiếc thuyền nhỏ vượt sóng mà đi.

Nơi xa trên chiếc thuyền lớn, những ngọn đuốc chiếu sáng rực rỡ

Tiếng cười như điên dại, che lấp hết thảy những tiếng kêu la và khóc lóc thảm thiết.

Trên con thuyền lớn, một đám hải tặc khát máu đang tìm kiếm niềm vui, đao kiếm trong tay chúng vẫn đang còn được bao phủ bởi máu tươi. Trong khoang thuyền, không ngừng truyền ra tiếng kêu khóc của phụ nữ.

Toàn bộ những người phụ nữ già cả, đàn ông và trẻ em đều bị giết, còn lại những cô gái trẻ tuổi thì bị bắt giúp bọn chúng giải toả. Có đôi khi chúng giữ lại một số đứa trẻ gia nhập vào với bọn chúng, sau một thời gian dài huấn luyện, đám nhóc sẽ trở thành một đám hải tặc khát máu. Bọn chúng không cần đứa quá lớn, chỉ cần những đứa nhỏ chưa hiểu chuyện.

Trên cái ngai vàng lớn được đặt trong khoang thuyền khổng lồ của con tàu.

Hải Sa nhếch hai chân đặt lên bàn, trong mắt hiện lên sự khát máu. Nhìn thấy đám hải tặc đang tùy ý chà đạp những người phụ nữ đang kêu lên thống khổ kia, nụ cười trên mặt hắn càng thêm rực rỡ.

Bên cạnh, hai người phụ nữ đang run rẩy bóp chân cho gã.

Thanh âm nghẹn ngào, nho nhỏ truyền ra.

Hải Sa cười vô cùng thỏa mãn, chuyến đi này xem ra không có phí công.

Tất nhiên, mục đích của tên này không phải là tiêu diệt một cái thôn nhỏ. Tên này cười lớn, áp chế hết tất cả âm thanh: “Kiềm chế một chút, một hồi đi qua Nam Độ, đó mới là thiên đường. Đừng để chút nữa nói với ta, chân mềm đi không được.”

“Tam gia ngài cứ yên tâm, anh em bọn em kim thương không ngã (chân không mềm được)! Ha ha ha!”

Phốc!

Tên kia vừa nói xong thì bị một mũi tên màu vàng găm vào người, chết ngay tại chỗ.

Xung quanh nhất thời yên tĩnh.

Rất nhanh liền có tên hải tặc vội vã nói, trên mặt mang đầy sợ hãi: “Tam gia bớt giận, tên này đầu óc ngu dốt, ngài giết rất đúng“

Mũi tên màu vàng đó là do Hải Sa bắn.

Kim thương không ngã... Hai chữ kim thương vừa nói ra, Hải Sa liền không kiềm chế được sự tức giận. Dám ở trước mặt mình nhắc đến Kim Thương, còn dùng ngôn từ khen ngợi... Cái thứ này chính là muốn chết.

Hải Sa nở nụ cười tàn nhẫn: “Đem vứt xuống biển đi, nếu không biết nói chuyện thì đừng lên tiếng.”

Không ai dám nói thêm gì, rất nhanh tiếng cười đùa lại vang lên lần nữa.

Chết đi một tên ngu dốt mà thôi, đối với bọn họ không có ảnh hưởng gì cả.

Hải Sa đá hai tên nữ nhân bên cạnh đang bóp chân cho gã ra, hai người va vào khoang thuyền liên tục ho ra máu, trong mắt mang theo tuyệt vọng cùng trống rỗng, nhìn như không thể sống được nữa.

Hải Sa đứng lên không thèm để ý đến cái bầu không khí dâm loạn trong khoang thuyền.

Đi ra ngoài lên trên boong tàu.

Ở đây lúc này, có rất nhiều tên siêu năng đang dò xét xung quanh.

“Tam gia!”

Một tên Tam Dương lập tức đi tới, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã sắp đến Nam Độ, nhưng đám người Hầu Tiêu Trần hiên tại hẳn mới đến cửa khẩu của Bắc Hải, ngài muốn hay không chờ bọn chúng vượt qua Bắc Hải rồi chúng ta mới tấn công?”

Hải Sa cười lạnh: “Ta chính là muốn thừa dịp chúng chưa rời đi mà tấn công Nam Độ, nếu chúng tới được Trung Bộ thì sẽ mất một khoảng thời gian mới nhận được tin tức. Tốt nhất là hiện giờ, bọn chúng biết được thì thế nào? Bắc Hải lớn như vậy, bọn họ về kịp sao, ta chính là muốn thấy bọn người Kim Thương thống khổ, cho bọn chúng biết ta giết đám dã nhân Ngân Nguyệt ngay dưới mí mắt của chúng.”

“Hầu Tiêu Trần dám mang theo người của hắn tiến vào Bắc Hải... Có thể sống sót ra ngoài hay không đều rất khó nó. Làm chậm trễ thời gian báo cáo công tác của Tuần Dạ Nhân, sớm đã có người không vừa lòng với tên đó, đợi bị đám người đó phá rối đi.”

Lúc này, đầu óc của tên này ngược lại không lộ ra bột nhão mà là có vẻ rất thông minh.

Đúng vậy, đây là thời điểm tốt nhất để trả thù.

Đợi đám người kia vượt qua Bắc Hải, tiến vào Trung Bộ thì sẽ rất khó ra tay.

Ngay bây giờ, để cho bọn chúng do dự không biết có nên tiến vào Bắc Hải tìm mình trả thù hay không... Đó mới là thú vị, nếu Vũ Vệ Quân dám vào Bắc Hải, 8 thế lực hải tặc lớn sẽ không mặc kệ, đến lúc đó, nói không chừng còn có thể trả được thù lớn.

Toàn bộ hải tặc của Bắc Hải đều ra tay giết Hầu Tiêu Trần, vì tên đó khiến cho bọn họ vô cùng kiêng kỵ.

Đây cũng là kết quả mà Hải Sa muốn thấy.

Gã mong sao Hầu Tiêu Trần nhận được tin này, ngay tức khắc kích động liền xông vào Bắc Hải. Đến lúc đó Bạch Sa cũng được, những tên khác cũng tốt, bọn họ dám mặc kệ?

“Tam gia anh minh!”

Tên hải tặc cấp Tam Dương này vội vã nịnh nọt, Hải Sa lạnh lùng cười lên: “Sáng suốt cái rắm, đừng nịnh ta, chút nữa giết nhiều dã nhân Ngân Nguyệt hơn một chút, còn tốt hơn nhiều so với việc ngươi nịnh ta.”

“Vâng ạ!”

Đám hải tặc xung quanh cũng vội vã hùa theo.

Hải Sa lại cười lên: “Ngân Nguyệt tuy nghèo nhưng Nam Độ lại rất giàu. Nhiều năm trước, ta vì Nam Độ mới tiến vào Nguyệt Hải, tài nguyên tu luyện không bao nhiêu nhưng những thứ đáng giá lại rất nhiều, làm tốt vụ này ta lại có thể mời chào thêm một đám người.”