Trong chốc lát, bãi cát bên cạnh bến cảng, đã trở nên hoàn toàn im lặng, mà Vương Minh, giờ phút này đang cùng vị Nhật Diệu kia nói cái gì đó, vị cường giả Nhật Diệu kia, sắc mặt trắng bệch, Bạch Sa đạo!
Lý Bộ Trưởng mang theo vài tên tân binh Võ Vệ Quân kia của hắn, đi nghênh chiến Bạch Sa đạo!
Quả thực… không dám tưởng tượng hậu quả của việc này.
Trong nháy mắt, chỉ có khủng hoảng cùng lo lắng, nhịn không được truyền âm nói: “Vương Minh, sao ngươi không khuyên nhũ một chút… dù cho phải di tản người Nam Độ…làm sao có thể để bọn người Lý Bộ Trưởng mạo hiểm đi nghênh chiến kẻ địch mạnh gấp 10 lần bọn hắn!”
Điên rồi!
Đây là đi chịu chết đấy, còn có Húc Quang nữa.
“Nam Độ … rút lui, tổn thất quá trầm trọng.”
Vương Minh có chút bị đè nén, đúng vậy, y biết, có lẽ có liên quan đến những gì y vừa nói, nói quá một chút, nói Nam Độ nuôi sống mấy chục triệu người, Lý Hạo lựa chọn giờ phút này nghênh chiến, có lẽ cũng do bị ảnh hưởng một chút.
Đều do y khoác lác!
Y có chút hối hận, không nên nói lung tung.
Nếu không, nếu Nam Độ không quan trọng, có lẽ Lý Hạo sẽ không mạo hiểm, cứ coi như hắn đồng ý, cũng sẽ không đem tính mạng của hơn mấy chục vị võ sư kia ra mạo hiểm, 5-6 trăm siêu năng… còn có Húc Quang, cũng quá nguy hiểm.
Vương Minh có chút cấp bách, có chút hối hận, sau này sẽ không nói năng lung tung nữa.
Lần này nếu xảy ra chuyện gì… đó cũng là do mình nói bậy đưa đến.
“Nhanh lên, đi phân bộ, lập tức liên lạc Khổng Ti trưởng…”
Y cũng không nói thêm gì nữa, cất bước nhanh hơn, cấp tốc tiến về phía trước.
Y giờ phút này, cũng không biết Lý Hạo đã từng giết qua Húc Quang, cũng chỉ có một mình Lưu Long biết mà thôi.
…
Lý Hạo giờ phút này, tăng nhanh tốc độ.
Thuyền nhỏ nhanh chóng phóng tới nơi xa.
Lý Hạo đứng ở đầu thuyền, thông tin nội bộ: “Tất cả mọi người giữ vững tinh thần, không cần phải sợ, Húc Quang để ta giải quyết, Tam Dương… giao cho Đoàn Trưởng Lưu Long! Kết thành Thập Hoàn Phong Sơn trận, đã đến lúc khảo nghiệm các ngươi, mặt khác, chỉ là một chi hải tặc chứ không phải toàn bộ… nhưng cũng phải cẩn thận một chút, để tránh dẫn tới càng nhiều đạo phỉ.”
Lý Hạo hít sâu một hơi: “Chờ đánh tan, giết sạch kẻ địch, ta sẽ mời mọi người đi Nam Độ ăn chơi, thả lỏng một ngày, ta mời khách!”
“Đoàn Trưởng uy võ!”
Có người rống lên bên trong cổng thông tin, dường như đã không biết sợ hãi.
Kẻ địch gấp mười lần.
Thì đã sao nào?
Đoàn Trưởng còn không sợ, bọn chúng sợ cái gì, nếu Tam Dương cùng Húc Quang đều bị ngăn lại, cho dù là kẻ địch gấp 10 lần, có hắc khải trên người, Nhật Diệu cũng khó phá phòng ngự, có cái gì phải sợ.
Mà Lý Hạo, sờ lên đầu hắc báo bên cạnh, thấp giọng nói: “Nếu như chỉ có một vị Húc Quang, ngươi không cần để ý đến, ngươi đi bốn phía dò xét một chút, ngươi biết bơi không? Ta lo lắng, còn có những thống lĩnh khác … đó mới là phiền phức.”
“Ẳng ẳng!”
Hắc báo gật đầu, dường như đã hiểu, mà Lý Hạo, kỳ thực cũng không quá lo lắng mai phục, hắn có thể nhìn thấy, nhưng là, chỉ sợ phụ cận có võ sư cường đại tồn tại.
Lưu Long nhìn thoáng qua Lý Hạo, kẻ địch gấp 10 lần… Lý Hạo lựa chọn nghênh chiến.
Còn có hai đến ba tiếng thời gian, đối phương mới có thể đến Nam Độ.
Nếu như chờ, có lẽ…có thể đợi đến khi Khổng Khiết đến đây.
Cường giả như vậy, tốc độ rất nhanh.
Dù có tệ hơn, cũng có thể để người Nam Độ rút lui.
Mà Lý Hạo, lựa chọn cách làm khiêm tốn nhất, thậm chí bảo Vương Minh đừng kinh động đến người Nam Độ.
Giờ phút này, Lưu Long có chút phức tạp, nhìn thoáng qua Lý Hạo, cái người mà miệng nói không cân nhắc những người khác này, giờ đây, cũng bắt đầu cân nhắc một chút gì đó sao?
Chiến Thiên quân, Hồng Nhất Đường, và chính bản thân Lưu Long dường như đều đang không ngừng ảnh hưởng đến vị khách độc hành chỉ làm theo ý mình này… như vậy có tốt hay không?
Trong lúc nhất thời, Lưu Long cũng không biết nên nói gì nữa.
Y bỗng nhiên mở miệng: “Tiến lên trong bóng tối, thủ hộ trong bóng tối… thủ hộ chính nghĩa, Liệp ma!”
Liệp ma!
Trong tiểu đội, mấy người Liễu Diễm có chút sững sờ, đội trưởng rất lâu rồi không có nói qua lời này, hôm nay…sao lại thế?
Mặc dù không hiểu rõ lắm, sau một khắc, mấy vị đội viện cũ cùng nhau hô lớn: “Thủ hộ chính nghĩa, nêu cao chính nghĩa, Liệp ma!”
Giờ phút này, đột nhiên có chút kích động.
Chúng ta… không phải là đang thủ hộ cái chính nghĩa kia sao?
Trong đoàn Liệp Ma, những người khác trước kia chưa từng nghe qua những lời này, bây giờ cũng có hơi hoảng hốt, chính nghĩa…
Sau một khắc, bỗng nhiên cũng có chút kích động, chúng ta …là chính nghĩa sao?
“Thủ hộ chính nghĩa, nêu cao chính nghĩa, Liệp ma!”
Một đám người, bỗng nhiên rống lên, rống xong, đột nhiên có cảm giác tinh thần sảng khoái!
Mà Lý Hạo, im lặng không nói gì.
Chính nghĩa?
Cái gì là chính nghĩa?
Ta cũng không biết.
Ta đang thủ hộ chính nghĩa sao?
Có lẽ vậy!
Thời đại này, làm gì có nhiều chính nghĩa để nói như vậy.
Có lẽ vì nghe chỉ có một Húc Quang, cho nên bản thân mới có lá gan này, có lẽ là do nghe Vương Minh nói… cái thành thị nho nhỏ kia, nuôi sống 30 triệu người Ngân Nguyệt, có lẽ vì Hầu Tiêu Trần trước khi rời đi đã nói với hắn, bỗng lộc mà ngươi có đều là mồ hôi nước mắt của người dân…ngươi phải xứng đáng với những thứ đó!
Có lẽ, là quân quy của Chiến Thiên quân, không cho phép lùi bước… có lẽ… rất nhiều rất nhiều nguyên nhân khác nữa.
Nhưng cái chính nghĩa chết tiệt kia… chỉ có thể lừa gạt những đứa trẻ mà thôi.
Trong lòng mắng một câu, một lát sau, lại âm thầm bổ sung thêm một câu trong lòng: “Vì chính nghĩa… Liệp ma!”