Lý Hạo thở hắc ra, như vậy thì tốt.
“Chỉ một mình gã là Húc Quang thôi sao?”
“Xác suất lớn là vậy… không dám bảo đảm, tướng quân, ngươi… bọn ngươi…”
Lý Hạo suy nghĩ một chút: “Phía Nam Độ là bến cảng trọng yếu, rút lui dễ dàng, lấy lại sẽ rất khó khăn! Lát nữa ngươi lên bờ, đi tìm… thôi được rồi…”
Lý Hạo nhìn về phía Vương Minh: “Ngươi cùng y đi Nam Độ, báo cho phân bộ của Tuần Dạ Nhân bên đó, thông báo bọn họ… đưa tin đến Bạch Nguyệt thành, ngươi… ngươi tìm Khổng ti trưởng của Tuần Kiểm Ti, để lão đến Nam Độ một chuyến!”
Vương Minh vội vàng nói: “Ta sao?”
“Đúng vậy, ngươi quen thuộc nơi này, vả lại thân phận địa vị cũng có, thực lực cũng đủ.”
Lý Hạo nhìn về phương xa, cười: “Đang buồn ngủ thì đưa gối đến… ta sẽ chiếu cố bọn chúng!”
Vương Minh vội vàng nói: “Đó là cướp biển Bạch Sa, có cường giả Húc Quang…”
“Ta biết, chỉ một Húc Quang mà thôi!”
Lý Hạo cười, lấy ra một tấm lệnh bài: “Cầm theo lệnh bài của ta qua đó, bên đó nếu không tin… nên chỉnh đốn cứ chỉnh đốn! Trước phải giới nghiêm bờ biển để tránh xảy ra vấn đề, thông báo cho Khổng Ti trưởng đến đây, nếu như lão không đến… ngươi liền thông báo toàn thành, nếu như bên này của ta có tin tức, ngươi lập tức dẫn người rời đi, trong phạm vi ngàn dặm, chúng ta đều có thể liên hệ với nhau.”
Vương Minh vốn dĩ không muốn đi, nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận, ngoại trừ bản thân, những người khác có lẽ chỉ có Lưu Long là có thể, cắn chặt răng: “Được, Ta sẽ đi! Các ngươi cẩn thận, nếu như không làm được, liền rút lui ngay, đừng làm càn, chúng ta ít người, chỉ có mấy chục người mà thôi…”
Lý Hạo không nói gì, ném đối phương và siêu năng thủy hệ kia lên thuyền nhỏ, sau một khắc, Cự Côn Thần Chu, giống như tên rời cung, nhanh chóng phóng đi.
Giờ phút này, trong nước, siêu năng thủy hệ kia nhìn thấy thuyền nhỏ nhanh chóng phóng đi, có chút không yên: “Vị tướng quân này, vừa nãy… vừa nãy đó là…”
Vương Minh nhìn thoáng qua bên kia, tâm tình không phải quá tốt, rầu rĩ nói: “Đoàn Liệp Ma! Ngươi sớm muộn sẽ biết đến, ở đâu có đoàn Liệp Ma, nguy hiểm gì cũng không còn là nguy hiểm, ngươi không cần kinh sợ làm gì, đợi chút nữa vào thành, đừng làm ra dáng vẻ chết cha kia, không là gì cả, Bạch Sa đạo…chỉ là món đồ chơi mà thôi!”
Thấy y nói đến nghiến răng nghiến lợi, người này cũng không dám hỏi thêm, nhưng trong lòng vẫn còn chút nghi hoặc, đoàn Liệp Ma sao?
Đối với Võ Vệ Quân, y cũng không hiểu rõ cho lắm.
Đoàn Liệp Ma lại là cái gì?
Nhưng nhìn vào số lượng Võ Vệ Quân ít ỏi kia, biết rõ là hung hiểm mà vẫn xông tới, y cũng có chút xúc động cùng thấp thỏm: “Tướng quân, không việc gì chứ?”
“Sẽ không!”
Vương Minh rầu rĩ trả lời, có chút thiếu kiên nhẫn nói: “Nhanh lên một chút, nhanh chóng vào thành, còn rề rà gì nữa!”
Y không phải thủy hệ, trên biển, ngược lại rất khó phát huy.
Siêu năng thủy hệ không dám nói nữa, nhanh chóng tiến lên, không bao lâu, tới gần bờ biển, Vương Minh vốn dĩ muốn trực tiếp lên bờ tìm phân bộ Tuần Dạ Nhân, lại nhìn thấy khắp nơi trên bãi cát đều là người, bỗng nhiên một cỗ khí thế bộc phát, trút bỏ hắc khải, thu vào nhẫn trữ vật, trong khi siêu năng bên cạnh còn đang tâm thần bất định, người ở bốn phía vẫn đang chơi đùa.
Vương Minh lộ ra mặt thật, hừ lạnh một tiếng: “Những vị du khách này, đã hơn nửa đêm, còn không trở về sao, muốn ở đây chờ chết sao? Tất cả cút hết, thương gia phụ cận, ta bao hết! Đêm nay, ta chiêu đãi khách quí, bờ biển này, sẽ không chiêu đãi người khác!”
“Ngươi dựa vào cái gì?”
“Đúng vậy!”
“Siêu năng là hay lắm sao?”
“……”
Giờ khắc này, có người bất mãn, có người giận dữ nói: “Đây là Nam Độ, ở đâu ra đứa nhà quê, siêu năng gì chứ?”
Chỉ trong chớp mắt, nơi xa, mấy đạo khí tức siêu năng hiển hiện, một lát sau, một đội siêu năng xuất hiện tại đây, nhìn về phía Vương Minh, có chút cảnh giác.
Có người quát lên: “Tuần Dạ Nhân đến thì tốt quá, tiểu tử này thực bá đạo, tới đây dương oai, mau mau bắt lấy y…”
Mấy vị Tuần Dạ Nhân kia, dường như nhìn Vương Minh có chút quen mắt, trong lúc nhất thời lại kiên kỵ khí tức cường đại của y, đều có chút chần chờ, một lát sau, một vị Nhật Diệu nhanh chóng tới gần.
Chờ đối phương đáp xuống đất, Vương Minh cũng không muốn nói thêm gì, ném ra một tấm lệnh bài: “Đưa ta đi phân bộ, mặt khác bên này giới nghiêm, ta muốn chiêu đãi khách!”
Người đến, chính là một trong hai vị Nhật Diệu tọa trấn nơi đây.
Vừa nhìn thấy lệnh bài, hơi run một chút, nhìn về phía Vương Minh, nhịn không được hỏi: “Là… Lý… Lý Bộ Trưởng sao?”
Lý Hạo!
Ban ngày mệnh lệnh vừa được đưa xuống, ban đêm đối phương đã đến Nam Độ rồi sao?
“Câm miệng!”
Vương Minh truyền âm: “Có nhiệm vụ bí mật, ít nói nhảm, nhanh lên, bảo người thanh lý bờ biển này, đóng bến cảng lại, cứ nói là Vương gia đại thiếu gia ta đây, đêm nay đãi khách…”
Vương Minh!
Vị Nhật Diệu này, giờ phút này cũng nhận ra Vương Minh, trong lòng khẽ động, đóng bến cảng lại, cái này…cũng không phải chuyện nhỏ.
Nhưng giờ phút này, cũng không dám cãi lại.
Là lệnh bài của phó Bộ Trưởng.
Dù Lý Hạo mới nhận chức, nhưng không ai dám xem thường hắn, đó là người một trận chiến giết chết 6 tên cường giả Tam Dương, y nhanh chóng sắp xếp, không lâu sau, mấy vị Tuần Dạ Nhân bắt đầu hành động.
Tiếng ca hát bên bờ rất nhanh biến mất, có người vốn dĩ vẫn đang chế giễu, Tuần Dạ Nhân tự mình ra trận, kết quả… một số người cũng rất bất đắc dĩ, có chút buồn bực, vẫn là nhanh chóng rời đi.
Thật xúi quẩy!
Xem ra đã gặp phải đại nhân vật nào đó, đúng là rảnh rỗi, hơn nửa đêm còn chạy đến đây ăn khuya hay sao?
Thật mẹ nó không còn gì để nói!
Có thể mấy năm nay, những nhân vật lớn, trong mắt những người khác, làm một số việc đặc biệt kỳ thực cũng không phải là cái gì không thể chịu đựng, vương triều Thiên Tinh bây giờ, những nhân vật lớn phạm sai cũng dễ dàng tha thứ.
Chỉ là bữa ăn khuya thôi, cũng không phải là giết người phóng hỏa gì, bất mãn hơn nữa, cũng chỉ có thể kìm nén lại.