“Cái gì chứ?”
Hồng Thanh có chút nghi hoặc.
Vương Minh có chút im lặng: “Những bằng hữu kia của ta, cho dù biết mình sai, nhưng gặp phải tình huống như vậy, cũng sẽ cùng ta cải đến ba ngày ba đêm, chết không nhận thua, không chịu thiệt, chống chế đủ điều, ngươi… thật đúng là kỳ quái.”
Con gái của Địa Phúc Kiếm, tính cách sao lại như vậy?
Đương nhiên, Vương Minh vốn không biết Địa Phúc Kiếm mạnh đến mức nào, y chỉ biết Địa Phúc Kiếm là Tam Dương, còn là Tam Dương sơ kỳ… Vương Minh y nếu không phải là vì cường đại nội kình, nói không chừng cũng là Tam Dương sơ kỳ rồi, y đương nhiên không quá sợ sệt.
Nếu y biết sự lợi hại của Địa Phúc Kiếm… gia hỏa này đại khái chỉ có nịnh hót Hồng Thanh mà thôi, tuyệt sẽ không nói những lời này.
Hồng thành có vẻ kỳ quái: “Ngươi cũng đã nói rõ ràng như vậy, vì sao còn phải phản bác?”
“……”
Ngươi nói có đạo lý nha, cho nên nàng liền không phản bác, người này …dường như đang mong chờ mình phản bác, cùng y mắng một trận, người này quả thực có bệnh.
Vương Minh không nói gì.
Giờ phút này, thuyền nhỏ đã đến gần bến cảng Nam Độ, nhưng Lý Hạo cũng không quá mức tiếp cận, chỉ là để thuyền nhỏ tiến gần bãi cát một chút, nghe ngóng tiếng vang ồn ào từ bãi cát bên kia truyền đến.
Thật náo nhiệt!
Ánh mắt Lý Hạo sắc bén, còn thấy một số người đang ăn thịt nướng, uống rượu, đêm hôm khuya khoắt kỳ thực cũng có chút lạnh, trên bãi cát còn lạnh hơn, kết quả những người này dường như không cảm thấy thế.
Trong lúc mơ hồ, còn có thể nhìn thấy vài cô gái chân dài…
Lý Hạo nhìn liên tục về phía bên kia, tốc độ thuyền nhỏ chậm lại một chút, trên đầu thuyền, một đám quê mùa, đều có chút hiếu kỳ, người người trợn to hai mắt, nhìn sang hướng bên kia.
Vương Minh là một tay kỳ cựu, ngoại trừ y, những người khác dường như chưa hề đi xa nhà như thế.
Bạch Nguyệt thành vốn dĩ phồn hoa, nhưng đối với những người của Tuần Kiểm Ti mà nói, sự phồn hoa của Bạch Nguyệt thành kỳ thực cũng không có quá nhiều quan hệ với bọn họ, cũng không có tiền để đi chơi, giờ phút này, mọi người đều nhìn đến rất hăng say.
Bên trong tần số truyền tin, không biết là ai đang đưa tin: “Đoàn Trưởng, nơi này tốt thật, sau khi trở về đến nơi này chơi được không?”
“Chúng ta không có tiền, Đoàn Trưởng, có thể ứng lương được không?”
“…”
Có người mở miệng, bên trong băng tần công cộng, rất nhanh vang lên âm thanh của những người khác.
Hiển nhiên, đám nhà quê này đều bị hấp dẫn.
Rất nhanh, lại có người nói: “Ta không đi, nhưng có thể ứng lương trước, ta cũng muốn, bên này chi phí nhất định rất cao, tiết kiệm một chút có thể mua được không ít đồ gửi về…”
Đây nhất định là người của Kiếm môn.
Âm thanh của Hồng Thanh cũng vang lên: “Cứ xài một chút, kỳ thực cũng không có gì, duy trì Ngân Nguyệt thu thuế! Trong môn bây giờ cũng không thiếu tiền đến thế, cha ta là Tam Dương, làm công một lần, kiếm tiền càng nhiều hơn, mọi người lần đầu tiên đi làm… tiêu xài một chút cũng được!”
“……”
Lý Hạo nghe xong không còn gì để nói, lão Hồng lão có biết không, con gái của lão đang muốn bán lão.
Tam Dương đi làm công kiếm tiền còn nhiều hơn, lời này truyền đi… chắc sẽ bị người ta cười chết.
Hiển nhiên, vị này dường như cũng có chút bị sự náo nhiệt ở đây hấp dẫn.
Một đám người, ngay cả tốc độ của thuyền đã chậm lại, đều không hề có cảm giác gì.
Mà đúng về lúc này, Lý Hạo quay đầu nhìn thoáng về phía xa, một chiếc thuyền, tốc độ rất nhanh, nhanh chóng tiến về bên này, không có chùm sáng gì, chỉ có một chùm sáng yếu ớt, giống như là một tên siêu năng thủy hệ, cũng không tính mạnh, đại khái là trình độ Nguyệt Minh sơ kỳ.
Khoảng cách rất xa, Lý Hạo đã cảm giác được một số khác thường… trên thân người kia, dường như dính một số vết máu.
Là hải tặc sao?
Dáng vẻ thì nhìn không giống lắm.
Hắn hơi nghi hoặc một chút, suy tư một lát, thuyền nhỏ nhanh chóng lái về hướng bên kia.
Trong chớp mắt, tiến đến gần đối phương.
Giờ phút này, mới nhìn rõ diện mạo cùng sự sợ hãi trên mặt của người này.
Đây là một tên siêu năng thủy hệ, đang nhanh chóng xúc tiến thuyền nhỏ trốn về hướng này, dường như lúc đầu không thấy bọn người Lý Hạo, một lát sau, khoảng cách song phương chỉ gần trăm mét, người kia mới nhìn thấy chiếc thuyền này…
Sau một lát, ánh mắt chợt phát ra một tia sáng chói, vội vàng rống lên: “Là Võ Vệ Quân sao?”
Dường như nhận ra dáng vẻ của chiếc thuyền này.
Không chờ Lý Hạo mở miệng, người kia rống: “Võ Vệ Quân không phải rời đi rồi sao? Còn tốt, chưa đi… không xong rồi, phía trước có hải tặc đột kích, một trấn nhỏ bên Lâm Giang đã bị giết sạch, bọn chúng đang tiến về phía bên này của chúng ta, thuyền buôn của ta bị đối phương triệt để đánh tan, kẻ đến dường như là người của Bạch Sa đạo…ta đang muốn đến Nam Độ để báo tin, các ngươi cuối cùng đã tới…”
Y thấp thỏm lo âu, nhưng khi nhìn thấy chiếc thuyền này dường như đã an tâm rất nhiều.