TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 978: Hải tặc (6)

Âm thanh bạo ngược kia lại vang lên: “Đại ca, cứ coi như không trả thù bọn Kim Thương, thì cũng phải trả thù Ngân Nguyệt… bây giờ, Võ Vệ Quân rời khỏi, Hầu Tiêu Trần cũng đi mất, không bằng trực tiếp giết vào Ngân Nguyệt, chiếm vài tòa thành của bọn họ, cũng làm cho Võ Vệ Quân và bọn Hầu Tiêu Trần phải hối hận!”

“Ngân Nguyệt nghèo khó, ngoại trừ Bạch Nguyệt thành cũng không có vùng đất khá giả nào nữa?”

Âm thanh lãnh khốc mang theo một chút bất mãn: “Bạch Nguyệt thành bên kia, có lẽ không chỉ một mình Hầu Tiêu Trần che giấu thực lực, Bạch Nguyệt thành tương đối nguy hiểm, tập kích Bạch Nguyệt thành không có một chút ý nghĩa nào, có lẽ còn rước thêm một số phiền toái.”

“Đại ca, coi như không động vào Bạch Nguyệt thành, vậy cũng phải giết một số người của Ngân Nguyệt mới được, Ngân Nguyệt còn có vài thành tiếp giáp Nguyệt hải, giết một tòa là được! Bằng không… không chỉ ta, các huynh đệ cũng không cam chịu đâu, vả lại, những ngày qua, các huynh đệ cũng phải kìm nén sự hung ác, ra ngoài thả lỏng một chút, ba tỉnh phía Bắc đang đánh nhau, bây giờ chúng ta không thể lên đó để tránh thành bia đỡ đạn…nhưng vào Ngân Nguyệt chơi một chút vẫn có thể, bằng không, tất cả mọi người đều nhịn không nổi!”

Giờ phút này, bên trong thuyền lớn kia, cũng vang lên một trận huyên náo.

“Đúng vậy a, lão đại, tam gia nói không sai, chúng tôi sắp nhịn không nổi nữa rồi!”

“Đúng vậy, vả lại Võ Vệ Quân trước đó đã giết không ít người của chúng ta… đám dã nhân Ngân Nguyệt kia, rất đáng ghét!”

“……”

Cả đám người đều rất sôi nổi.

Lúc này, nam tử áo trắng ngồi trên bảo tọa kia, khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua tên râu dài trong đám người kia, trên trán còn có một vết thương, đó là do Kim Thương năm đó lưu lại.

Hiển nhiên, vị này đã không muốn đợi nữa, muốn đi trả thù.

Gã khẽ nhíu mày: “Tên Hầu Tiêu Trần âm hiểm xảo trá, lão dám mang theo Võ Vệ Quân rời đi, sẽ không thể không có chút chuẩn bị nào, Ngân Nguyệt bên kia, cũng không phải ngớ ngẩn, bây giờ qua đó, coi chừng sẽ sập bẫy…”

Tên râu dài gắt gỏng nói: “Lão đại, chúng ta là hải tặc, không phải chính trị gia! Đánh một thương đổi một chỗ, bằng thực lực của chúng ta, còn phải lo lắng nhiều như vậy sao? Ngân Nguyệt nếu mạnh như vậy, đã sớm xưng bá, còn chờ đến bây giờ sao?”

Gã có chút bất mãn, bất mãn vị lão đại này không hợp lòng người, không quả quyết.

Đương nhiên, bất mãn cũng vô dụng, thực lực của gã không bằng vị này.

Ở trong biển, thực lực làm vua.

Huống chi, Ngân Nguyệt tính là cái gì?

Bọn họ ngay cả một số thành thị ven biển của Trung bộ đều từng giết sạch hết, bọn họ là người nên cũng phải ăn uống ngủ nghỉ, cũng cần nữ nhân để phát tiết vui đùa. Mà dạo gần đây bởi vì tình thế không tốt, rất lâu không có xuất động.

Bây giờ bên phía Ngân Nguyệt, rõ ràng đã tiến vào một thời kỳ chân không, không đi Ngân Nguyệt dạo chơi, sẽ có lỗi với vết thương trên trán thiếu chút nữa đã lấy mạng mình.

Lão già Kim Thương kia, sớm muộn cũng giết chết lão.

Hai năm trước, gã thua một chút, nhưng hai năm này, gã đã là siêu năng, tiến bộ rất nhanh, gã không tin Kim Thương cũng tiến bộ nhanh như vậy.

Thấy tên râu dài táo bạo không gì sánh được, lại thấy những người khác cũng đang rục rịch.

Nam tử áo trắng trầm mặc một hồi, thản nhiên nói: “Vậy ngươi mang một số huynh đệ đi thôi, cẩn thận một chút, một khi cảm thấy không ổn thì nhanh chóng rút lui… nhớ kĩ, không nên ở trong lục địa quá lâu!”

Tên râu dài đại hỉ, vội vàng nói: “Yên tâm, thoải mái xong chúng ta lập tức trở lại!”

Cuối cùng cũng đã đồng ý.

Sau một khắc, gã râu dài không kịp chờ đợi, hét lớn một tiếng: “Đi giết người Ngân Nguyệt, giết người phóng hỏa chơi đàn bà, Ngân Nguyệt nghèo thì nghèo, nhưng nữ nhân ở đó đều mơn mởn vô cùng, có thể chắt ra nước, ha ha ha, còn có những nữ võ sư Ngân Nguyệt kia, sức lực mạnh mẽ…sẽ rất kích thích và phê pha đây, các huynh đệ, theo ta đi!”

“Tam gia uy võ!”

Một đám người, tạp nham mà rống lên, nhao nhao đi theo gã râu dài ra ngoài, ở bên ngoài, còn có vài chiếc thuyền lớn.

Mãi đến khi bọn họ rời đi, sau lưng nam tử áo trắng đi ra một người, đeo mặt nạ, âm thanh có chút khàn khàn: “Ngươi biết Hầu Tiêu Trần gian trá, sau khi rời đi nhất định sẽ có chuẩn bị, còn để bọn Hải Sa đi Ngân Nguyệt, điều này không có lý trí!”

Nam tử áo trắng bình tĩnh nói: “Lý trí, đã không phải là hải tặc! Hải Sa cũng có ý muốn tạo phản, chẳng lẽ phải chờ đến khi gã tạo phản, sau đó sẽ tàn sát lẫn nhau?”

Nam tử đeo mặt nạ trầm mặc lại, không nói thêm gì, chỉ là nhắc nhở: “Bạch tướng quân, chi hải quân này có tác dụng lớn với chúng ta, không nên tổn thất quá nhiều lực lượng, Hải Sa mặc dù táo bạo, nhưng thực lực cũng không yếu, mà lại dũng mãnh thiện chiến, Bạch Sa vệ cũng là lực lượng chủ yếu để chúng ta đạt được bảo vật của hải vực…”

“Không cần ngươi phải nhắc nhở.”

Bạch Sa nói một tiếng, lại nói: “Nếu ngươi không yên tâm… ngươi có thể âm thầm dẫn người qua đó, cứ cẩn thận, hãy cách xa một chút, không có vấn đề thì thôi, có vấn đề có thể kịp thời tiếp ứng. Phía Ngân Nguyệt, không đi Bạch Nguyệt thành thì vấn đề hẳn là không lớn, chỉ cần Hải Sa không bị dục vọng làm mờ đầu óc, kịp thời rời khỏi Ngân Nguyệt, sẽ không có phiền phức quá lớn.”

Nam tử đeo mặt nạ suy tư một lát, vẫn gật đầu: “Vậy ta dẫn theo người qua đó, để tránh gã gây ra phiền phức.”

Nói xong, không tiếp tục nói về Hải Sa mà tiếp tục nói về mặt khác: “Phía trên có mệnh lệnh truyền đến, bảo chúng ta nhanh chóng tập hợp tất cả thế lực hải tặc của Bắc hải…”