Đây là trận chiến quan trọng nhất của Nhân Vương lần đầu quật khởi, cho nên trong sách giới thiệu rất kỹ càng, để lộ ra sự điên cuồng, tuyệt vọng, cứng cỏi cùng trí tuệ của Nhân Vương ở thời đại kia.
Thực lực khác biệt rất lớn, nhưng người người cam tâm chịu chết, trận chiến này rất nhiều cường giả nhân tộc chết trận, trong sách có một câu, trong ký ức của Lý Hạo vẫn còn rất mới mẻ.
Cuộc chiến đến thời khắc nguy cấp nhất, những tông sư lão bối cùng nhau vận dụng Huyết Đao Quyết, kích nổ bản thân để giết kẻ địch.
Thời đại Tân Võ, không có tông sư chết già, chỉ có tông sư chết trận, tuổi tác vừa tới, khí huyết lưỡng hao, lao vào vùng đất Địa Quật ác chiến cường địch, chiến tử mới thôi, tuyệt không quay đầu!
Chỉ là một số văn tự ghi chép, lại khiến Lý Hạo xem rồi có chút dao động.
Hắn nghĩ tới Chiến Thiên quân!
Vốn nghĩ rằng, Chiến Thiên quân đã cực kỳ tinh nhuệ, nhưng hôm nay xem ra…võ sư của thời đại kia, đơn giản là không thể tưởng tượng nổi.
Vì chống cự cường địch, biết rõ là không thể đich nổi, nhưng người người đều chấp nhận chịu chết.
Không có võ sư chết già, chỉ có võ sư chết trận!
Tuổi tác một khi đã cao, liền lao thẳng vào doanh trận của kẻ địch, một mình tác chiến, không chết không thôi….
Hắn lật xem từng trang một, cảm nhận và hồi tưởng…
Thậm chí thay mình vào trong đó.
Thời đại kia… là như vậy sao?
Vậy còn thời đại Tinh Nguyên mà ta đang ở thì sao?
Lý Hạo nghĩ đến thời đại bây giờ, còn có người có tinh thần như vậy sao?
Thế nhưng… chúng ta không có ngoại địch, chỉ có nội đấu, hồi lâu, thở dài một tiếng, lắc đầu, thời đại bây giờ… rất khó xuất hiện kiểu người như trong sách này.
Trong đó, có mấy lời, cũng làm cho Lý Hạo khó quên.
Chỉ vì muốn tiêu diệt kẻ địch ở bên ngoài, rõ ràng là xâm nhập vào doanh trận của kẻ địch sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều, tử thương cũng càng nghiêm trọng, nhưng vì muốn bảo hộ một số người bình thường, những võ sư cường đại kia lao vào tiền tuyến, vì việc nghĩa không chùn bước, cuối cùng bỏ ra cái giá rất lớn, đạt được thắng lợi.
Mà nếu như bỏ mặc cho kẻ địch tiến vào lãnh địa Nam Giang, có lẽ cái giá bỏ ra sẽ nhỏ hơn, liền có thể đánh tan đối phương, điều kiện tiên quyết là … sẽ dẫn đến rất nhiều bình dân tử vong.
Thế nhưng…
Lý Hạo đang nghĩ, nếu là giờ đây, nếu có thể lấy cái chết của mấy chục vạn bá tánh để tiêu diệt mấy chục Húc Quang, người đang nắm quyền kia sẽ lựa chọn như thế nào?
Trong sách, Võ Vương cũng chỉ kinh sợ thoáng qua, rải rác vài lời.
Nhưng Võ Vương lại là lãnh tụ của nhân tộc lúc đó, vì không muốn cho kẻ địch tiến vào lãnh địa của nhân tộc, vị kia vẫn là hạ lệnh, lao tới Địa Quật tác chiến, chết cũng không hối hận.
“Thời đại…không giống với lúc trước…”
Lý Hạo thì thào một tiếng, giờ đây, đã không còn là thời đại kia nữa.
Trong sách đã nói, thời đại Tân Võ, là bắt đầu từ bọn họ, những người này khai sáng thời đại mới, mà không phải thời đại vì bọn họ mà sinh ra, là bọn họ đã khai sáng ra thời đại điên cuồng nhiệt huyết này.
Quyển sách này, cuối cùng lại nói một câu, những cuộc chiến như vậy, chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn cuộc chiến mà thôi, thời đại Tân Võ, Địa Quật xâm lấn nhiều lần, nhưng lại… chưa bao giờ vượt qua lãnh địa nhân tộc!
Cho dù có mạnh hơn nữa, cũng không qua được.
Thời đại Tân Võ, kẻ địch cường hãn đến không thể tưởng tượng, nhưng cuối cùng, đều là bị hủy diệt bên ngoài lãnh địa nhân tộc, nhà nhà đốt đèn, phồn vinh hưng thịnh, tín niệm của hàng vạn thương sinh nhân tộc, người người đều rất tín nhiệm những cường giả kia, vô số thanh niên lao ra chiến trường, chết ngoài dị vực cũng không hối hận.
“Nói ngoa sao…”
Lý Hạo lẩm bẩm một câu, chỉ là một quyển nghi chép giống như thể loại tiểu thuyết mà thôi, khẳng định là khoa trương, hắn cũng không tin thời kỳ cổ văn minh thật có thể như vậy.
Thế nhưng là… còn sự tồn tại của Chiến Thiên quân thì sao?
Trong lòng, vẫn là bị một ít xung kích.
Lý Hạo cười khổ một tiếng, lắc đầu, mấy ngày nay thấy nhiều nhất, nghe nhiều nhất, chính là diệt địch ở bên ngoài… không biết là do bản thân mẫn cảm, hay là hắn đã nghĩ quá nhiều.
Mỗi một lần nhìn thấy những thứ này, đều khiến hắn có cảm giác, đây là đang nhắc nhở chính mình, không được dùng Ngân Nguyệt làm chiến trường, hải tặc cũng được, cường giả cũng tốt, tốt nhất đều tiêu diệt bên ngoài Ngân Nguyệt.
Đừng quấy nhiễu cuộc sống của người bình thường, cũng đừng liên lụy đến bá tánh.
Hách Liên Xuyên cũng đang nhắc nhở chính mình, không cần chờ hải tặc xâm lấn, mới đi phản kích, phải sớm giải quyết bọn chúng.
“Nhân Vương…”
“Trường Sinh Kiếm Tôn…”
Lý Hạo lại nhắc tới hai người, có chút thất thần, thật có mạnh như vậy không?
Không, không phải mạnh.
Mà là một loại nhiệt huyết điên cuồng đến cực điểm, lấy yếu địch mạnh, không chết không thôi, điên cuồng không gì sánh được, Nhân Vương…chính là tên sát nhân điên cuồng mà mình đã nhìn thấy sao?