TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 971: Trời cao mặc chim bay (6)

Lý Hạo không còn gì để nói: “Đều là thủ lĩnh hai tổ chức lớn ở Ngân Nguyệt, có một có kênh truyền tin riêng sẽ rất kì quái sao?”

Lão Hách nghĩ cái gì mà còn giật mình một trận?

Hách Liên Xuyên lắc đầu nói: “Không phải đâu, lão già kia cùng bộ trưởng luôn luôn bất hoà, những người khác thì thôi không nói, nhưng lão già này làm sao lại đột nhiên cho ngươi biết những tin tức này? Rốt cuộc lão ta có âm mưu gì?”

“Làm sao ta biết được.”

Lý Hạo thở dài, Hách Liên Xuyên suy nghĩ một chút lại nói: “Có phải hay không chuyện phiền phức này sẽ càng lớn?”

“Hẳn là vậy.”

“Thanh kiếm kia của ngươi rốt cuộc có tác dụng gì? Nếu tác dụng không lớn thì đưa cho bộ trưởng đi, khỏi cần gặp phiền phức.”

Lý Hạo nhìn Hách Liên Xuyên một hời lâu rồi mới nói: “Lão Hách, hôm nay ngươi làm sao lại nhát gan như vậy?”

Một chút khí phách lúc trước cũng không có.

Lúc trước, dù cho kẻ mạnh của ba tổ chức nhiều đến đâu đi nữa, tên này vẫn hăng hái muốn đi giết những cường giả của Hồng Nguyệt, cướp lấy huyết thần tử. Nhưng mà hiện nay, lại đi sợ chút phiền phức này.

Hách Liên Xuyên không để ý đến hắn, hối hận.

Thật vô nghĩa!

Ta chỉ là một tên Tam Dương trung kỳ, không có Hầu Tiêu Trần chống lưng, ta làm sao dám đi trêu chọc ai?

Lão Hầu cũng không có nói là phải đi, còn muốn ta đi giết người ba tổ chức lớn. Hiện tại thì tốt rồi, người đi thì cũng thôi đi, còn mang theo Vũ Vệ quân cùng Ngọc Đại Bí, để ta lại chỗ này làm cái gì.

Hách Liên Xuyên mặt mày ủ rủ ngồi lên ghế sofa, rất muốn hút điếu thuốc, sờ lên túi thì nhớ ra chính mình không có thuốc lá.

Một lúc sau thì phấn chấn lên được một chút: “Quên đi, không cần nghĩ nhiều như vậy. Cũng may trong di tích lần trước đã thanh lý đi không ít người, có một vài người của ba tổ chức thoát được nhưng cũng không phải quá nhiều. Lúc này chỉ có thể cầu nguyện mấy tên khốn đó không mạnh, nhất định nên có Húc Quang kỳ đến, nếu không chúng ta coi như xong.”

“Ngoài ra, phiền phức của ngươi cũng không nhỏ đâu, ngươi tốt nhất nên nghe lời, ngoan ngoãn đợi trong Bạch Nguyệt Thành, còn không thì ngươi đi tìm chỗ nào đó trốn đi chờ Lão Hầu giết trở về cứu ngươi.”

Hách Liên Xuyên không nghĩ nhiều, lại nói: “Lúc lão Hầu đi, cũng không chịu tiến cử một chút để cho ngươi quản lí một khu vực, đến lúc đó, người của Hải phòng đến phụ trách, ta có thể kêu một ít người đến bảo vệ ngươi. Về việc đi ra ngoài Bạch Nguyệt Thành vẫn là ta đi, hy vọng sẽ không bị người theo dõi, dù sao bộ dáng già nua trước kia vốn là ta làm.”

Nói đến đấy tên này bỗng dưng có chút do dự nhìn Lý Hạo nói: “Lý Hạo, cái kia...”

“Làm sao”

Lý Hạo hoài nghi nhìn tên này, có chuyện gì sao?

Hách Liên Xuyên nói với giọng nặng nề: “Ngươi đừng có xem thường Hải phòng bên kia. Ngân Nguyệt quả thật là không có hải tặc quấy nhiễu, cho nên mọi người đối với hải tặc không hiểu bao nhiêu. Nói cho ngươi biết, bên cạnh Bắc Hải, một ít thành lớn đều bị hải tặc đánh lén, chết một lần đều hơn ngàn vạn người. Thậm chí xảy ra sự kiện thảm sát hàng loạt dân chúng trong thành. Ngươi nếu không đề phòng cảnh giác, một khi tiến vào để hải tặc tiến lên đất liền, đánh vào trong thành, nếu gặp phải môt ít thành không có chi nhánh của Tuần Dạ Nhân vậy khi đó chính là cảnh mọi người bị tàn sát.”

“Bờ biển Nguyệt Hải vẫn rất dài. Bên này của ngươi người lại không nhiều, ngươi đừng tưởng rằng muốn bảo vệ cho Bạch Nguyệt Thành, về đây phòng thủ là được. Hải tặc tiến tới, sẽ không trực tiếp đánh Bạch Nguyệt Thành mà sẽ tiêu diệt cái thành phố xung quanh.”

“Ngân Nam 16 toà thành, ngoại trừ Bạch Nguyệt ra, còn có ba toà tiếp giáp với đường bờ biển. Phân biệt lần lượt lần Nam Độ, Phong Hải, Lưu Vân, mà trong đó chỉ có Nam Độ có chi nhánh của Tuần Dạ Nhân, còn có 2 tên Thiên Diệu canh giữ, còn lại hai toà thành khác cũng không có tên siêu năng này canh giữ.”

Lý Hạo liền nhíu mày: “Vũ Vệ quân trước kia tại sao phải đóng quân ở đây?”

“Không phải đóng giữ, bọn họ đều trong tự thế sẵn sàng xuất kích quét sạch trong một lần.”

Hách Liên Xuyên nói thật: “Vũ Vệ quân trên biển cũng có được chút thanh danh, những tên hải tặc bình thường không dám xâm phạm vùng biển của Ngân Nguyệt, chủ yếu là vì bên này nghèo, đối với đám hải tặc mà nói đến đây không bằng đi Bắc Hải một chuyến. Nhưng hôm nay Vũ Vệ quân đi rồi, ngươi cảm thấy đám hải tặc kia có hay không thuận tay đến đây kiếm tiền?”

Lý Hạo nháy mắt liền đau đầu.

Ba toà thành thêm Bạch Nguyệt nữa là bốn.

Người của hắn cũng chỉ có 50 người.

Thế nhưng Lưu Long vừa đi, vậy chỉ còn lại 49 người.

Chỉ có nhiêu đây người mà lại bảo hắn chia ra cho bốn thành phố, nói nhảm.

Trừ phi người của hắn giống như Vũ Vệ quân, ngay tại điểm giao nhau của Nguyệt Hải và Bắc Hải, chủ động xuất kích giết kẻ thù ở bên ngoài, nếu không thì hoàn toàn không có khả năng bảo vệ cả 4 thành.

Hách Liên Xuyên cũng bực bội: “Đừng nhìn ta, ta có bảo vệ cho thành thị trong đất liền đã xem như không tệ.”

Tên này cũng không có cách nào.

“Đóng quân sao, nếu là Tuần Kiểm Ti ...”

Lý Hạo nhìn sang y, Hách Liên Xuyên suy tư một chút rồi nói: “Cũng không phải không thể đi xin trợ giúp. Ban đầu, Tuần Dạ Nhân là tổ chức có quyền hành lớn nhất, lực lượng siêu phàm của thành phố và đường ven biểu đều do chúng ta quản lí. Chỉ là giao ra quyền hành thì không thể đoạt lại được, không phải nói không muốn tranh giành quyền lợi sao. Nhưng lão Hầu vừa rời đi, chúng ta liền vứt đi khu vực mà ông ta gầy dựng.”

Có chút quá đáng.

“Được rồi, ta biết rồi.”

Lý Hạo không nói thêm gì, đứng dậy rời đi.

Hách Liên Xuyên vội vã nói: “Ngươi muốn đi đâu?”

“Ngươi nghĩ ta muốn đi đâu?”

Lý Hạo bực bội nói: “Trước tiên đi đến chỗ Vũ Vệ quân dừng chân rồi nói sau, ngoài ra gọi cho ta mấy chiếc xe, mỗi lần ra ngoài đều đi bộ thật mất mặt.”

“Được”

Lần này Hách Liên Xuyên không nền gì, vì chuyện này quá đơn giản.

Lý Hạo suy nghĩ một chút, lấy ra một cái lọ: “Bên trong là một ít huyết thần tử, lão Hách ngươi dùng đi, cố gắng tìm thấy khoá siêu năng thứ 5 thì tốt, còn nếu không được thì nghĩ cách khác vậy.”

Hách Liên Xuyên giật mình, tên này còn huyết thần tử?

Hắn mở nắp lọ ra nhìn, ngửi sơ qua, trong này còn không ít, trong đó có mấy viên đều là Tam Dương kỳ.

“Cái này đâu ra?”

“Giết người cướp về.”