“Ngoài ra thanh đao trong tay Viên Thạc chính là đao của Trương gia. Trương gia đã giấu thanh đao của gia tộc vào trong thanh đao tốt của tên đó.”
Nói hết những điều này, Ánh Hồng Nguyệt lại có chút lo lắng nói: “Hồng Nguyệt sắp đến, ngươi không cần cùng những tên kia tiếp xúc quá nhiều, ta cần một chút thời gian. Đi loan tin, kiếm của Lý gia cùng đao của Trương gia lần lượt nằm trong tay của hai tên Lý Hạo cùng Viên Thạc. Hai cây vũ khí này đều có tác dụng đặc biệt, nhất là thanh kiếm của Lý gia, nó là chìa khoá của một ít di tích quan trọng trong vương triều. Còn về phía hoàng thất thì nói cho bọn họ thanh kiếm đó có thể hoàn toàn mở ra di tích Thiên Tinh, đừng suốt ngày giả chết. Vua của Thiên Tinh muốn làm vua của nhân loại, dựa vào việc giả chết là không thể nào, muốn có thì phải ra chút sức lực đi.”
Ông ta cười lên mang theo ý vị trào phúng: “Giả chết là không thể giả thành vua của nhân loại được. Từ xưa đến nay đều như vậy. Những tên như Lý Hạo, đến những giờ phút cuối cùng chẳng những không chết còn vô cùng khó đối phó. Bọn họ tự mình đi nghiên cứu tài liệu một chút thì có thể hiểu được.”
Thanh Nguyệt gật đầu, nhìn thấy ông ta muốn đi, nhịn không được nói: “Vậy vì sao thủ lĩnh không....”
Không tự mình ra tay bắt tên Lý Hạo kia?
Cho dù Ngân Nguyệt có nguy hiểm, đối với thủ lĩnh hiện tại thì cũng có thể giải quyết hết đám cao thủ của Ngân Nguyệt mà?
Hầu Tiêu Trần vừa rời đi, đó chính là cơ hội.
“Ngân Nguyệt... Không dễ dàng đi như vậy.”
Ánh Hông Nguyệt bước đi không quay đầu lại nói: “Ngân Nguyệt đã bắt đầu khôi phục. Năm đó ta đi, Hầu Tiêu Trần yếu hơn ta rất nhiều, nhưng cũng giết được nhị đại Tử Nguyệt. Một vài tên trong Ngân Nguyệt không muốn ta tiến vào địa phương kia... Đều đi uy hiếp ta, khó lắm.”
Sau tiếng nhẹ than thì người cũng biết mất.
Thanh Nguyệt nhìn thấy ông ta rời đi cũng im lặng, nhìn xuống phía dưới hừ một tiếng: “Nhìn chằm chằm tên Hầu Tiêu Trần cho ta! Tuy thủ lĩnh nói không cần trêu chọc bọn hắn nhưng vẫn theo dõi thật kỹ cho ta.”
“Tuân lệnh”
Mặt quỷ phía dưới hô cho có lệ một cái, thật ra cũng không quá lưu ý.
Thủ lĩnh đều đã nói rõ ràng, ngươi còn nói có ích gì đâu.
Bất quá hiện giờ trong Thất Nguyệt chỉ còn lại Thanh Nguyệt, nên cô ta rất được cưng chiều, thật sự không nên trực tiếp phản bác.
...
Hôm đó, một tin tức cũng theo gót Hầu Tiêu Trần rời đi Ngân Nguyệt mà được truyền ra ngoài.
Người thu được tin tức đầu tiên là phủ Định Quốc Công.
Trong một toà phủ đệ rộng lớn toạ lạc tại hướng đông của Trung Bộ.
Bên trong sảnh lớn.
Một ông lão tóc trắng ho nhẹ một tiếng, làm Định quốc Công đời thứ tư, tuổi cũng đã không nhỏ.
Lúc này ho khan một hồi, nhìn xuống dưới mấy tên trung niên, thở dài: “Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tiểu Phong chết ở Ngân Nguyệt, vượt ra ngoài phạm vi. Thế hệ trẻ tuổi của Từ gia cũng chẳng có nhân tài xuất chúng nào.”
Nhẹ lắc đầu. Bên dưới, một tên trung niên có khuôn mặt hơi giống với Từ Phong, nói với giọng nặng nề:
“Cha, tiểu Phong chết ở Ngân Nguyệt chắc chắn có quan hệ cùng tên Hầu Tiêu Trần kia. Bây giờ Hầu Tiêu Trần rời đi Ngân Nguyệt tiến về Kinh Thành, cho dù hắn mạnh đến đâu đi nữa thì cũng không phải là không thể diệt được. Bên phía Tuần Dạ Nhân, e là Hoàng Long sẽ không để yên cho hắn, không bằng.....”
“Trước cứ bỏ qua cho Hầu Tiêu Trần đi.”
Ông lão ho nhẹ: “Quang Minh Kiếm muốn trở về, có tin tức truyền về sao?”
“Vẫn chưa có.”
Người trung niên nhíu mày lại: “Quang Minh Kiếm....hừ! Ta nghi ngờ cô ta không ra tay. Nếu cô ta ra tay. Chỉ là đi thăm dò di tích làm sao kết quả lại thành cô ta không có chuyện gì còn tiểu Phong lại chết được.”
Lúc này, phía dưới một tên thanh niên trẻ tuổi chậm rãi lên tiếng: “Đại ca, không cần đau lòng như thế, thực lực của Quang Minh Kiếm rất mạnh, Từ gia còn cần Quang Minh Kiếm giúp đỡ làm việc.”
“Người chết cũng không phải là con của ngươi.”
Giọng nói của người trung niên vô cùng lạnh lẽo, là một gia tộc đã tồn tại hơn 200 năm, trong đó có không ít lục đục nội bộ. Đứa em của mình ước gì mình của con trai đều chết đi.
Nhẹ nhàng mà nói thì chính là giận chó đánh mèo lan sang Quang Minh Kiếm, nếu người chết là con trai ngươi thì ngươi hẳn sẽ không bình tĩnh như vậy.
Tiểu Phong chết đi thì sẽ mất đi quyền sở hữu giày Truy Phong.
Đứa em trai này hẳn là đang rất vui vẻ.
“Cốc cốc!”
Lão già gõ nhẹ xuống bàn, cắt ngang việc hai người cãi nhau, cách nói chuyện bình tĩnh như vậy cũng không trách được, lên tiếng: “Không cần vì chuyện này mà cãi nhau, đi sắp xếp một chút đợi Quang Minh Kiếm trở về, mai phục giết chết cô ta! Nhớ cẩn thận một chút, cô ta rất mạnh, rất khó đối phó.”
Lúc này chỉ có tên trung niên là giật mình ngẩn người ra, nhìn lên lão già: “Cha, ta không phải có ý này, ta biết cô ta rất mạnh, đối với gia tộc còn tác dụng.....”
Y chỉ là đang giải toả sự tức giận, không có ý chặn giết Quang Minh Kiếm. Đối phương rất mạnh, nếu giết cô ta có lẽ sẽ trở giá rất đắt, hơn nữa cô ta còn đang làm việc cho Từ gia.
Mất đi một đứa con trai tuy rất khó chịu nhưng nếu mất thêm Quang Minh Kiếm thì sẽ rất đau đầu.
Y lại không nghĩ tới cha của mình lại muốn đối phó với Quang Minh Kiếm, thật sự là nằm ngoài ý muốn.
Lão già thoáng nhìn qua hai anh em bọn họ, thở dài một tiếng: “Nếu như có thể, ta cũng không muốn vậy, Quang Minh Kiếm có thể vào Từ gia vì chúng ta ra sức đó là chuyện vô cùng tốt. Nhưng hai người các ngươi cũng biết giày Truy Phong không phải ai cũng có thể dùng được, ta có thể phát huy ra một chút năng lực của nó, thế nhưng bản thân cô ta xấu xí còn ghét bỏ ta...”