Mà Lý Hạo, cũng rất nhanh chóng về đến trụ sở Võ Vệ Quân.
Những người của Kim Thương đều không ở đó, có thể đã đi vây giết tam đại tổ chức, trong trụ sở chỉ còn một đội bách nhân ở lại canh giữ.
Mà Lý Hạo, cũng là đi tìm một cái phòng tu luyện rất to, triệu tập người của Liệp Ma đoàn, hắn tu luyện ở giữa phòng tu luyện, để những người khác tu luyện bên ngoài, bắt đầu rút ra năng lượng nguyên tố.
Lần này, hắn đã chuẩn bị kĩ càng để bản thân có thể tăng thêm một cấp.
Những bảo vật có thể sử dụng, hắn đều dùng hết.
Đám Hầu Tiêu Trần rời đi, cho dù hắn tạm thời không đi cũng phải làm tốt phòng bị, so với Hầu Tiêu Trần, một số người ở Ngân Nguyệt, hắn cũng không quen thuộc lắm, ví dụ những cường giả như Khổng Khiết, Triệu Thự Trưởng, Hoàng Vũ.
Hầu Tiêu Trần ít ra so với những người này vẫn còn đáng tin cậy hơn một chút.
Sau khi Hầu Tiêu Trần rời đi, hắn sẽ là đoàn đội Võ Vệ Quân duy nhất lưu lại tại đây, cũng không biết có gặp phải một số phiền toái hay không.
Còn có, những hải tặc vẫn luôn được đề cập đến kia, nếu để bọn họ biết Hầu Tiêu Trần đã đem theo Võ Vệ Quân rời đi, có khả năng sẽ đến tập kích hay không?
Biết bao nhiêu suy nghĩ, đang hiển hiện trong đầu của Lý Hạo.
Hắn giờ phút này bắt đầu hấp thu năng lượng nguyên tố, cũng đang suy nghĩ Ngũ Kiều Đáp Kiến Pháp. Nếu không xây dựng ngũ kiều, mỗi lần duy trì cân bằng của ngũ tạng đều cần phải tốn rất nhiều các loại năng lượng nguyên tố, quá mức phiền phức, sẽ khiến tốc độ tu luyện của hắn bị chậm trễ nghiêm trọng.
…
Cùng lúc đó.
Trụ sở Kiếm môn.
Đó là một ngọn núi lớn, trong đó, Kiếm môn khai sáng một môn phái, khai thác một mảnh đất ở, giờ phút này kẻ đến người đi, cũng coi như náo nhiệt.
Trong một vài gian nhà, vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh của những đứa trẻ.
Bên ngoài gian nhà có đồng ruộng, giờ phút này cũng có người đang lao động trên ruộng.
Nhìn thoáng qua tựa như chốn đào nguyên.
Bên trên cái lầu nhỏ hai tầng của mình, Hồng Nhất Đường cứ như vậy mà nhìn, từ sau khi trở về, lão cứ nhìn mãi, nhìn thật lâu.
“Nhìn lâu rồi, có mệt không, có muốn ăn chút gì không?”
Phía sau lưng lão, nàng Hồng Tụ trẻ trung kia có chút lo lắng nhìn vào lão, rất lâu rồi, người đàn ông vĩ đại trước mắt này, dường như chưa từng bị như thế, một mực không nói, dường như đang muốn làm ra một quyết định trọng đại nào đó.
Lần trước nhìn thấy bộ dạng này… là lúc lão quyết định cưới nàng.
Đó là một lần khiêu chiến để đánh vỡ luân lý của thế tục, Hồng Nhất Đường từng chần chờ thật lâu, cuối cùng mới có thể quyết định.
Hồng Nhất Đường tiếp tục nhìn, đột nhiên nói: “Cổ nhân nói, chớ vì việc ác nhỏ mà làm, chớ vì việc thiện nhỏ mà không làm. Việc thiện tuy nhỏ, cũng là thiện. Tự hỏi lấy mình, nếu có thể làm được, vậy liền đi làm, ta cũng có quan niệm như vậy, nhiều năm qua, dưới tình huống tự bản thân có thể làm được, ta nguyện vì thiên hạ này góp một chút sức lực, dưới tình huống không ảnh hưởng đến bản thân mình, ta cũng nguyện ý thêm một phần thiện niệm.”
Hồng Tụ vội vàng gật đầu, đây không phải tiểu thiện, ở thời đại này, đây là chí thiện chi tâm.
Cho nên, nàng đối với nam nhân trước mắt, không chỉ sùng bái, ái mộ, thậm chí không tiếc mọi thứ, bởi vì… loại người như vậy quá ít rồi.
Hồng Nhất Đường lại nói: “Nhưng ta, cũng có quan niệm và đạo lý của bản thân, nghèo thì phải lo tốt thân mình, giàu thì phải cứu tế thiên hạ, ta làm không được lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ. Ta cũng không phải cường giả bậc nhất thế gian này, chỉ vẻn vẹn một thành Ngân Nguyệt, ta đếm một chút, có lẽ… cũng xếp không được vào 5 vị trí đầu, trong thiên hạ này, ta thậm chí đến 100 người đứng đầu cũng chưa chắc có thể xếp vào, đây là thực lực.”
“Về phần quyền thế… Kiếm môn nho nhỏ, siêu năng chỉ mấy chục, võ sư cũng chỉ có mấy chục, ta càng không thể nói đến, các bá chủ chế tạo chiến loạn, hùng tâm tráng chí, độc bá một phương… ta thì có tài đức gì, để có thể chung tay góp sức cùng thiên hạ, để xoa dịu một chút đau thương?”
“Người khác tranh bá, ngươi làm thiện nhân, cho dù là ngươi không có lòng muốn dây vào, trong mắt người ngoài, ngươi bất quá chỉ là một ngụy quân tử nuôi dưỡng danh tiếng mà thôi, ắc có mưu đồ lớn! Trong loạn thế, ngươi có thiện danh, cũng là một cái tội….Kiếm môn hài hòa như thế, nếu như bị dính vào, đệ tử Kiếm môn sẽ đi đâu về đâu?”
Hồng Tụ dường như đã hiểu, nói khẽ: “Đại trượng phu, có việc nên làm cũng có việc không nên làm. Đệ tử Kiếm môn đều đồng ý đi theo phu quân, chinh chiến cũng được, quy ẩn cũng tốt, bọn ta vốn chỉ là những cái thân bèo bọt trong loạn thế này mà thôi, không thân không thích, cũng không có ràng buộc,… Phu quân muốn làm cái gì, Kiếm môn sẽ không có ai phản đối, chỉ có ủng hộ! Vốn là người cùng mệnh, nếu như không biết cảm ân, không biết thương hại, thì làm sao có thể ở với nhau?”
Hồng Nhất Đường trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng kéo mỹ nhân về bên mình, nhìn những nông dân đang làm việc kia, lát sau cười nói: “Vậy liền… làm theo tâm ý của ta!”
Giờ khắc này, địa thế quay cuồng!
Núi Kiếm môn lớn như vậy, giờ khắc này dường như bị một cỗ Thế bao phủ, trong núi kia tiếng đọc sách, tiếng cười vui, dường như vang vọng khắp nơi, ánh sáng của những vì sao, bao phủ toàn bộ bên ngoài núi Kiếm môn.
Thời điểm biến thiên, dù sao cũng phải có người đứng ra, thời đại này không nên như vậy!