TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 957: Thời đại mới (5)

“Không có gì, đều là việc nằm trong phận sự!”

Hách Liên Xuyên cười ha hả, đi đâu cũng là đi, đi Ngân thành xem sao, mấy ngày sau trở lại, loạn lạc tại Ngân Nguyệt cũng đã ít nhiều ổn định, Lý Hạo nếu có thể giúp mình tìm ra khóa siêu năng thứ năm, vậy không còn gì tốt bằng.

Rất nhanh, y dẫn đội rời đi, đến Ngân thành tọa trấn.

Lưu Long nhịn không được cười nói: “Hách Bộ Trưởng của chúng ta, quả thực là rất thích công việc, khó trách Hầu Bộ Trưởng nhiều năm như vậy cũng không quản gì nhiều, cái gì cũng giao cho y.”

Cứ nhìn xem, tích cực đến cỡ nào!

Cho y một chút chỗ tốt, lúc làm việc đúng là nhiệt huyết sôi trào.

Lý Hạo cũng bật cười, bất quá cũng có chút suy tư, có lẽ cũng nên giúp vị này tìm kiếm khóa siêu năng thứ năm, bởi sau khi Hầu Tiêu Trần rời đi, nếu thực lực của Hách Liên Xuyên còn không có tiến bộ, chỉ sợ sẽ không còn lăn lộn nơi đây được nữa.

Hầu Tiêu Trần rời khỏi, Ngọc Tổng quản có thể cũng sẽ theo cùng, nói không chừng bọn người Kim Thương cũng sẽ cùng nhau rời đi…

Cứ như vậy, cường giả của Ngân Nguyệt dĩ nhiên vẫn còn nhiều, nhưng thực lực của Tuần Dạ Nhân sẽ trong nháy mắt tụt dốc.

Mãi đến khi xế chiều, một đám người mới về đến Bạch Nguyệt thành.

Bạch Nguyệt thành vẫn yên tĩnh như trước.

Vào lúc này đây sẽ không một ai dám đến Bạch Nguyệt thành để tìm chết, bọn người Hầu Tiêu Trần đều ở đây, Bạch Nguyệt thành giờ phút này độ nguy hiểm vượt qua tất cả các địa phương khác.

“Các ngươi về trụ sở Võ Vệ Quân trước đi, ta phải đi một chuyến đến chỗ Tuần Dạ Nhân…”

Lý Hạo dặn dò một chút, sau đó một mình tiến về trụ sở của Tuần Dạ Nhân.

Là một nhân viên của Võ Vệ Quân, hắn giờ phút này cũng là cấp dưới của Hầu Tiêu Trần, trước đó ở bên ngoài còn có thể nói có việc bận rộn, bây giờ về tới nơi, những gì nên báo cáo vẫn phải báo cáo.

Chỉ là quy củ mà thôi!

Nếu là trước đó, Lý Hạo cũng chưa chắc để ý, nhưng vừa nghĩ tới quy củ của vị sư trưởng Hoàng Kim kia…cũng phải cẩn thận coi chừng Hầu Tiêu Trần cho mình một quyền!

Trụ sở Tuần Dạ Nhân.

Lúc Lý Hạo tới nơi, kẻ đến người đi rất là náo nhiệt.

Có người nhìn thấy Lý Hạo, cũng vội vàng chào hỏi.

Vị này, cũng không phải người bình thường, trước đó giết một lúc 6 vị Tam Dương, cho dù là chiến tích trong di tích không nhiều, mọi người cũng không biết rõ tình huống cho lắm, nhưng có khả năng trốn thoát sự truy sát của tam đại tổ chức rồi tiến vào di tích, cũng đã là rất dũng mãnh.

Lý Hạo mỉm cười gật đầu, tiếp tục bước về phía trước.

Phòng làm việc của Hầu Tiêu Trần nằm trên tầng 6.

Tầng 6, cũng chỉ có mỗi phòng làm việc của lão.

Cửa phòng làm việc vẫn mở, Hầu Tiêu Trần giờ phút này đang ở trong phòng làm việc, Ngọc Tổng quản cũng ở đó, Lý Hạo gõ cửa một cái, “Báo cáo!”

“…”

Hầu Tiêu Trần cùng Ngọc Tổng quản đều có chút kinh ngạc, nhìn thoáng qua Lý Hạo.

Ta biết ngươi đã đến, còn biết ngươi đang đi vào… còn rống lớn tiếng như vậy làm gì?

“Vào đi.”

Hầu Tiêu Trần ngồi sau bàn làm việc, mở miệng nói một câu, chờ Lý Hạo bước vào, hếch hếch cằm, ý bảo hắn ngồi xuống rồi nói.

Lý Hạo giẫm mặt đất một cái, khuôn mặt nghiêm túc, ngồi ở một bên, ngồi rất thẳng lưng.

“……”

Trong phòng làm việc, Hầu Tiêu Trần cười nói: “Nói cho ta biết quân kỷ của Chiến Thiên quân được không?”

Lý Hạo lộ ra vẻ tươi cười: “Chẳng có gì đâu, chẳng qua là chỉ cảm thấy rất oai, nên mới muốn thử một chút!”

Hầu Tiêu Trần cười, nhìn thoáng qua Lý Hạo, lại nhìn phía Ngọc Tổng quản: “Ngươi qua đó trước đi, đợi lát nữa ta sẽ qua đó.”

“Vâng.”

Ngọc Tổng quản gật gật đầu, đi ra ngoài, tới cửa, quay đầu nhìn thoáng qua Lý Hạo: “Nhớ kĩ, nhiệm vụ của ngươi chưa hoàn thành, lúc trước khi mượn Hỏa Phượng thương, ngươi đã hứa cái gì, đừng quên đấy nhá.”

Nói xong, quay đầu rời đi.

Gia hỏa này, đúng là lớn lối.

Đừng có quên, ngươi đã đáp ứng cái gì.

Lý Hạo ho khan một cái mà không lên tiếng, đúng là hắn có hứa, trước đó cũng từng nói, sau khi tiến vào di tích sẽ hỗ trợ Hầu Tiêu Trần cướp Huyền Quy Ấn, để trả hai cái nhân tình trước đó, một cái là của Viên Thạc, một cái là của chính hắn.

Nhớ thì nhớ, thế nhưng…ngươi muốn ta đoạt Huyền Quy Ấn trong tay Vương Thự Trưởng, còn không bằng giết ta luôn đi.

Hầu Tiêu Trần cười ha hả, nhìn thoáng qua Lý Hạo: “Đừng nghe nàng ta nói lung tung, con người của ta, thi ân bất cầu báo… cứ coi như ngươi thiếu ta một thanh vũ khí có thể so với vũ khí của bát đại gia vậy, Huyền Quy Ấn có khả năng chính là binh khí của Vương gia, ngươi thiếu ta một thanh, nhớ kĩ là được.”

“……”

Giờ khắc này, Lý Hạo rất là yên lặng.

Hắn cũng không hề lên tiếng, Hầu Tiêu Trần cũng không lấy làm lạ, cười nói: “Đến tìm ta, có việc gì?”