Lý Hạo nhanh chóng tiến lên kiểm tra một hồi, phía trên có một cái lỗ thủng nho nhỏ, có chút chần chờ, có nên nhét một ít Thần Năng Thạch vào không?
Theo như hiểu biết của hắn, nơi này không thể nhét những Thần Năng thạch bình thường, phải nhét loại hối đoái được trong quân doanh.
Mà hắn cũng chỉ đổi được 156 khối, cộng thêm 10 khối mà hắn lĩnh được, tổng cộng cũng chỉ mới 166 khối mà thôi.
Nếu như nhét vào đó mà không có phản hồi, chắc chắn sẽ không lấy lại được.
Giống như lúc Nam Quyền nhét Thần Năng Thạch vào nhà tắm vậy, nếu như nhét quá ít, không đủ sẽ không lấy lại được.
Mấy người Hầu Tiêu Trần im lặng nhìn hắn, cũng không hiểu gia hỏa này muốn làm gì.
Lý Hạo cắn răng, không nỡ bỏ con thì làm sao bắt được sói.
Cứ thử xem một chút!
Nói không chừng có thể đổi được một ít sinh mệnh tuyền thủy của năm đó, nghe nói cái đồ chơi này dùng cực kỳ tốt, trước đó chỉ tắm thôi, cũng chỉ có một chút xíu lưu lại, hiệu quả cũng đã cực kỳ tốt.
Còn nói cái gì có thể khiến cho chi gãy trùng sinh, cái hiệu quả này so với kiếm năng còn tốt hơn.
Một khối, hai khối…
Mọi người thấy Lý Hạo nhét Thần Năng Thạch vào đều có chút đau lòng, gia hỏa này đúng là có tiền, thực là muốn cướp của hắn.
Những Thần Năng Thạch này nhìn thôi đã thấy không bình thường.
Nhét liền 6 khối, một chút phản ứng cũng không có.
Lý Hạo có chút hối hận, 6 khối, so ra khoảng 60 khối Thần Năng Thạch bình thường, quá lãng phí, đây có khả năng là cái động không đáy.
Nếu không phải Đoàn Trưởng đoàn 9 nhắc nhở, hắn cũng thật không muốn đi thử.
“Lại nhét thêm 10 khối…nếu là 16 khối, vẫn là không một chút phản ứng… ta sẽ rời khỏi!”
Lý Hạo cắn chặt răng, lại bắt đầu nhét vào.
Lần này, lại nhét vào 10 khối, mắt thấy tế đàn vẫn không có một chút phản ứng, Lý Hạo rưng rưng chuẩn bị rời đi, cái động không đáy này, không thể cứ cược mãi như thế được, mất 16 khối khiến hắn đau như cắt từng miếng thịt.
Nếu không, thêm nữa có thể là tiếc đến chết!
Xem ra, vị Hòe tướng quân này chết thật rồi.
Vào thời điểm Lý Hạo muốn từ bỏ, Hồng Nhất Đường bỗng nhiên nói: “Thêm thêm một chút đi!”
“Hả?”
“Có chút… ba động!”
Hồng Nhất Đường dường như cảm nhận được điều gì, mở miệng nói: “Nhét thêm một chút đi.”
Lý Hạo thấy y nói như vậy, cũng không tiếp tục rưng rưng, lại nhét thêm mấy khối…
Tiếp theo, nhìn về phía Hồng Nhất Đường, có vẻ muốn khóc, lại nhét thêm 5 khối, cũng là không được.
“Tiếp tục!”
Lý Hạo muốn thổ huyết, nhưng Hồng Nhất Đường đã nói như vậy, hẳn là cảm nhận được một chút gì đó, Lý Hạo chỉ có thể tiếp tục.
25…28…
Mãi đến khi nhét vào 30 khối, bản thân Lý Hạo cũng cảm nhận được một chút dị thường, tế đàn dường như có chút rung chuyển.
Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, một lát sau, lại nhét vào thêm 6 khối.
Trọn vẹn nhét vào 36 khối Thần Năng thạch, lập tức khiến cho số lượng tồn kho của Lý Hạo giảm đi rất nhiều.
Mà đúng lúc này, một giọt nước chậm rãi hiện lên trên tế đàn, ánh mắt Hầu Tiêu Trần bỗng nhiên động đậy, Hồng Nhất Đường liếc mắt nhìn lão, ném cho Lý Hạo một chiếc bình nhỏ: “Thu vào đi!”
Lý Hạo nhanh chóng thu giọt nước kia vào trong bình, hơi nghi hoặc một chút, đây chính là sinh mệnh tuyền thủy sao?
Không có cảm giác a!
“Nó đã bị phong ấn, lúc dùng sẽ biết.”
Nói xong, Hồng Nhất Đường lại nói: “Đi thôi, đừng cho thêm nữa, cảm giác đây chính là sinh mệnh tuyền thủy tồn kho, nếu cứ thêm vào nữa chưa chắn còn hàng, đại thụ này… dường như có ý muốn lừa người khác, đừng nhét vào quá nhiều, cuối cùng sẽ chẳng được gì cả!”
Lý Hạo sững sốt, lừa người sao?
Đúng là dở khóc dở cười, không đến nỗi như vậy chứ?
Mà Hầu Tiêu Trần bỗng nhiên nói: “Lý Hạo đổi cái này với ta nhé? Ta dùng Nguyên Thần Binh đổi…”
“Không đổi!”
Lý Hạo từ chối thẳng thừng, ta đâu có thiếu Nguyên Thần Binh, đổi cái quái gì.
Hầu Tiêu Trần không phản bác được, mẹ nó chứ, đúng là cự tuyệt dứt khoát thật.
Lão thật ra cũng muốn thử một chút, thế nhưng, trước tiên lão không có loại Thần Năng Thạch tốt như trong tay Lý Hạo, thứ hai, lão cũng cảm nhận được một chút ba động, nếu cứ nhét vào, chỉ sợ sẽ sổng con tép mất con tôm, cái cây này, dường như hoàn toàn chính xác là có ý muốn lừa người khác.
Sau đó, cho dù ngươi có nhét bao nhiêu, đều cũng vô dụng.
Có chút tiếc nuối, nhưng không nói thêm gì, một đoàn người rời khỏi hốc cây.
Mãi đến sau khi bọn họ rời đi, tế đàn chấn động một cái, dường như hốc cây có hơi chấn động, giống như một người nào đó đang rất tức giận…
Mà trong cổ thành, lão ô quy nhìn về phía bên này một chút, khẽ lắc đầu.
Xem ra, Hòe tướng quân đã khốn khổ đến cực hạn, mặc dù chưa triệt để tử vong, nhưng chắc cũng sắp… đáng tiếc, chúng ta không ra đó được, không có biện pháp giúp ngươi, cho dù ngươi có ít đi một giọt tinh hoa sinh mệnh, cũng là chuyện không quan trọng.
Về phần đối phương có hấp thu thêm một chút đá năng lượng, hiệu quả cũng không lớn, trừ phi là hàng trăm ngàn khối, bằng không, kỳ thực cũng chỉ là lãng phí.
…
Phía trên giàn giáo dưới hốc cây, Quang Minh Kiếm quả nhiên ở đó.
Thấy mọi người đến, cũng không sợ hãi gì, nhìn lướt qua Lý Hạo, cuối cùng nhìn thoáng qua Hầu Tiêu Trần: “Có thể mở cửa đi ra sao?”
Hầu Tiêu Trần không nói thêm gì, chỉ là nhìn vách tường, chờ đợi một chút, cũng gần đến giờ rồi.
Vung tay lên, vách tường liền trở nên trong suốt.
Bên ngoài vẫn có Võ Vệ Quân đang trấn thủ.
Thời gian đã đến, bên ngoài cũng có đang thao tác, một lát sau, vách tường hiện ra một vòng xoáy có thể rời đi.
Quang Minh Kiếm là người đầu tiên chui ra ngoài, nhanh chóng biến mất.
Những người khác cũng lần lượt đi ra.
Chiến Thiên Thành, sau khi đám người rời đi thì lần nữa phong bế, triệt để lâm vào trong tĩnh mịch.