Nơi xa, những siêu năng kia bỗng nhiên có chút cảm giác ngạt thở, cảm giác so với lần thứ nhất còn khẩn trương hơn. Mà giờ khắc này, cường giả của tam đại tổ chức sắc mặt cũng ngưng trọng, những Chiến Thiên quân này đã chết đi nhiều năm, thế mà vẫn còn chiến lực cùng uy thế như vậy, quả thực khó có thể tưởng tượng.
"Chiến chiến chiến!"
"Trời có thể phá, đất có thể diệt, thương khung cũng có thể chém!"
Tiếng hô khẩu hiệu vang dội, không ngừng quanh quẩn trong đầu Lý Hạo.
Trong nháy mắt, 3000 hắc khải trùng kích mà ra, trong chớp mắt xông vào trận doanh kẻ địch, đây là một đám chiến sĩ chân chính, tuyệt đối không phải chỉ là những quân phòng bị chỉ có thể giữ thành trong tưởng tượng của Lý Hạo.
Quân thủ bị của Chiến Thiên thành, cũng là một đội quân lão luyện.
Càng là những lúc như vậy, càng khiến ta hiểu rõ, sợ hãi chiến tranh, tránh né chiến tranh, sẽ chỉ khiến cho con người ta chết nhanh hơn, bọn họ muốn mở ra một lối thoát, đánh phá trận doanh của kẻ địch, giết đến đối phương khiếp đảm, sĩ khí sa sút, cho dù là kẻ địch có mạnh hơn đi nữa, vậy cũng sẽ bị đánh cho tan tác.
Ầm ầm!
Song phương va chạm, trong nháy mắt vô số siêu năng bộc phát, trong đám người, bọn người Lục Nguyệt hét lên: "Giết! Thổ hệ thì giam cầm, Phong hệ thổi vào bọn họ, Thủy hệ thì băng phong. . ."
Không chỉ một người chỉ huy, rất nhiều vị cường giả đều đang chỉ huy.
Cũng không còn cách nào khác, đây vốn dĩ không phải là một đoàn đội siêu năng, mà là do vô số tán tu cùng tam đại tổ chức hợp lại mà thành.
Giờ phút này, đám tán tu liền một ý niệm trong đầu. . . không cần biết ai đang chỉ huy, đánh trước rồi nói sau.
Ầm ầm, tiếng va chạm trong nháy mắt vang lên.
Những tiếng nổ tung không ngừng vang vọng bên tai.
Còn có những tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên đau đớn, trong chớp mắt lần lượt vang lên.
Những cường giả Húc Quang nhanh chóng để mắt tới tam đại bạch ngân, giờ phút này, tam đại tổ chức liên tục đánh về phía những cường giả bạch ngân kia, Bình Đẳng Vương truyền âm quát: "Trên đầu thành còn có một vị, giao cho Ngân Nguyệt vậy!"
Hầu Tiêu Trần nhìn về phía trên đầu thành, một vị bạch ngân đứng sừng sững bất động, hơi khác thường, cái gã bất động này. . . Là Lý Hạo sao?
Giao cho chúng ta rồi?
Mà Lý Hạo vẫn không hề động đậy, Đoàn Trưởng đoàn 7 vào thời điểm ra đi đã nói, để hắn quan sát trước, đợi đến thời điểm cần thiết lại đi.
Cho nên, hắn yên lặng nhìn xem.
Bên cạnh, Hồng Nhất Đường cùng Nam Quyền cũng không đi, cũng chỉ đứng tại đó mà nhìn.
Nhìn xem đại quân chém giết lẫn nhau, ầm ầm, từng đạo hắc khải bị đánh phá, bị lật tung, bị cuốn bay, thậm chí có hắc khải trực tiếp bị một chưởng của cường giả đánh tan nát, có Húc Quang ở trong đó, cường giả Húc Quang thậm chí có thể trực tiếp công phá hắc khải!
Lộ ra bộ xương trắng bên trong hắc khải, bộ xương trắng trong nháy mắt hóa thành tro tàn, những chiến sĩ của Chiến Thiên quân, một chút minh chứng cuối cùng lưu tại thế gian đã bị phá hủy.
Nhưng mà, những hắc khải này vẫn cứ công kích như thường, bỏ qua hết thảy.
Tưởng tượng năm đó, chinh chiến tứ phương, giết chóc vô song, kẻ địch mạnh cỡ nào bọn họ cũng từng gặp qua, cũng từng đối mặt, thì sợ gì những người này?
Tam đại bạch ngân, cũng nhanh chóng bay về phía những cường giả Húc Quang.
Trong nháy mắt, tiếng ầm ầm vang vọng bên tai không dứt.
Tam đại bạch ngân, trong chớp mắt bị cường giả của tam đại tổ chức vây khốn ở giữa, áo giáp bạch ngân cường hãn kia giúp bọn họ có lực phòng ngự mạnh mẽ, nhưng dù sao cũng là những người đã chết đi nhiều năm, thực lực giờ phút này cũng chỉ là hiện ra ở mức Tam Dương đỉnh phong.
Ầm ầm!
Một vị bạch ngân bị một chưởng của Lục Nguyệt đánh bay, trên áo giáp bạch ngân thậm chí lưu lại một dấu tay.
Mà cái này, chỉ là mới bắt đầu.
Đám người siêu năng vốn mạnh mẽ, thực lực cá nhân vượt xa những chiến sĩ này, từng vị hắc khải nhanh chóng bị đánh giết, thậm chí có đồng khải bị trực tiếp đánh cho nổ tung, bất quá cũng có nổ chết vài tên siêu năng!
Có đồng khải dường như là cố ý cho nổ tung áo giáp, vào thời điểm nổ tung, có thể hủy diệt một lượng lớn siêu năng bốn phía.
. . .
Trên tường thành.
Lý Hạo đứng nhìn, nhìn hai cỗ lực lượng va chạm, hô hấp, lại hô hấp. . .
Hắn giờ đây, dường như có thể nhìn thấy rõ từng gương mặt, từng gương mặt nghiêm túc, những chiến sĩ này năm đó cũng là người, cho dù đã chết đi nhiều năm, vẫn đang bảo vệ tòa thành này.
Sau một khắc, hắn nhìn về phía hai vị cường giả, nói khẽ: "Hai vị sư thúc thường nói, ta xưa nay vốn lỗ mãng, có hai vị sư thúc ở đây, ta có tự tin. . . Đã như vậy, ta cũng không khách khí với hai vị sư thúc nữa!"
Hồng Nhất Đường nhìn hắn một cái, không thể không nói: "Vậy. . . đừng tìm kẻ quá lợi hại. . ."
Lời này của ngươi, ta nghe có vẻ không ổn cho lắm.
Lý Hạo không nói thêm gì, bạch ngân trong nháy mắt hóa thành hắc khải, nhảy xuống tường thành, trong nháy mắt hòa vào trong chiến trận.