Ầm!
Lại là một tiếng ầm vang trời, bịch một tiếng, trong mắt Tạ Cương lộ vẻ kinh hãi, dưới một quyền này, áo giáp trước thân chấn động một chút, bịch một tiếng, phòng ngự bị công phá!
Nội tạng trong nháy mắt nổ tung, bị đánh nát bấy!
Lý Hạo khẽ nhíu mày, vung tay lên, lấy đi thi thể, quay đầu nhìn thoáng qua những cường giả mới từ nơi xa chạy đến, hắn nhận ra, dường như là Từ Phong…
Trong lòng Lý Hạo hừ lạnh một tiếng, Cửu Đoán Kình còn thiếu một chút, hắn đã cảm giác sẽ có thể ngưng tụ thành Thủy Thế.
Bây giờ mặc dù có cảm giác nhưng đã bị gián đoạn, không biết khi nào mới có lại.
Bọn khốn kiếp đáng chết.
Không tiếp tục ở lại, hắn nhanh chóng nhảy vọt, xuyên qua đường phố.
Mà bên này, Nam Quyền bạo hống một tiếng, lại tung một quyền nặng nề đánh bay Hoàng Nguyệt.
Còn Hồng Nhất Đường nhìn thấy Lý Hạo tới, dường như vẫn luôn đang đợi Lý Hạo vậy, trong nháy mắt khi nhìn thấy Lý Hạo, cười một tiếng, một kiếm chém ra, bên tai Lý Hạo vang lên âm thanh của y.
“Muốn nhìn kiếm của ta sao… hôm nay ta sẽ để ngươi nhìn cho đủ!”
Trong lòng Lý Hạo giật nảy, vội vàng nhìn lại, đầu tiên không có cảm giác cường đại, chẳng qua là cảm giác được một luồng khí to lớn, lại mang theo một chút ý bình thản, không đến nỗi sắc bén lắm, nhưng sau một khắc, bỗng nhiên biến sắc.
Bàng bạc chi kiếm này giống như đại địa vậy, bao dung hết thảy, Hoàng Nguyệt đang giãy giụa, bỗng nhiên cảm giác toàn bộ trời đất đều điên đảo, cảm giác cả người đều bị trấn áp, trong mắt ả lộ ra vẻ hoảng sợ!
Địa Phúc Kiếm!
Đây chính là Địa Phúc Kiếm của Hồng Nhất Đường!
Đại địa chi kiếm kia, nhìn cũng không phải là nhanh, thế nhưng sau khi chém xuống, Hoàng Nguyệt giống như một kẻ ngốc nghếch đứng yên bất động, trơ mắt nhìn một kiếm này chém xuống!
Ầm!
Một tiếng vang cực lớn, phòng ngự cường hãn trong nháy mắt bị xé rách!
Giống như là trời sập, đập ầm ầm xuống, ‘Trọng Kiếm Vô Phong’…
Giờ khắc này, Lý Hạo nghĩ đến từ này.
Mà Hoàng Nguyệt, bị một kiếm này trực tiếp chém chia năm xẻ bảy, trong mắt lúc chết còn mang theo rung động và không hiểu, Địa Phúc Kiếm không phải đã sớm phế rồi sao?
Vì sao… lại cường hãn như vậy?
“Đi thôi, vì muốn cho ngươi xem một kiếm này, ta đã phải đợi rất lâu!”
Tiếng cười của Địa Phúc Kiếm truyền vang bên tai Lý Hạo, sau một khắc, y vồ một cái lấy đi một chiếc nhẫn trữ vật, “Còn không đi, người ta vây giết đến nơi rồi đó!”
Trong nháy mắt, ba người vượt qua đường phố, biến mất tại chỗ.
Mà Lý Hạo, vẫn như cũ khó nén rung động.
Đây mới là Địa Kiếm Thế sao?
Giờ khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy, Địa Kiếm Thế của bản thân thật là yếu kém!
Hồng Nhất Đường vì muốn để mình nhìn thấy một kiếm của y, dường như đã chờ đợi rất lâu, Lý Hạo nghĩ đến điều lúc trước y nói, nếu có thời gian, lão sẽ dạy cho Lý Hạo một chút Địa Phúc Kiếm, một kiếm này của hôm nay… là một bài học cho Lý Hạo.
Giờ phút này, cái cảm giác bị đè nén vì không thể ngưng tụ thủy Thế lúc nãy đều bị quét sạch sành sanh, một kiếm đại khí bàng bạc kia, ngược lại là đã gợi mở cho hắn một cái gì đó rất đặc biệt.
…
Chờ 3 người chạy mất, một lát sau, một đám người đuổi tới.
Bọn họ đã tới rất nhanh rồi!
Trong nháy mắt lúc bọn họ chạy đến, tất cả đều đã biến mất.
Sắc mặt Lục Nguyệt có chút biến ảo, nhìn bốn phía không thấy bóng dáng Hoàng Nguyệt, nhưng rất nhanh sắc mặt ả khẽ biến, nhìn về phía nơi xa, nơi đó, có một đống máu thịt giống như bùn nhão, đang nhanh chóng bị mặt đất nuốt chửng!
Lục Nguyệt nhanh chóng tiến lên, sau một khắc, sắc mặt triệt để thay đổi.
“Lui ra!”
Lục Nguyệt quát to một tiếng, trong nháy mắt, mang theo đám người nhanh chóng rút lui, sắc mặt còn đọng lại hoảng sợ cùng rung động!
Đã xảy ra chuyện rồi!
Tòa thành này không hề tầm thường, Hoàng Nguyệt thế mà bị giết, vả lại bị giết rất nhanh… ai giết ả?
…
Mà trên quảng trường.
Hầu Tiêu Trần nhìn về phía nơi xa, hồi lâu than nhẹ một tiếng, nói khẽ: “Đã xem thường người này rồi… Trọng Kiếm Vô Phong, cử trọng nhược khinh đệ nhất kiếm khách đương thời, có lẽ ngoại trừ y không thể là ai khác!”
Ngọc Tổng quản khẽ biến sắc, nhìn về phía lão.
“Địa Phúc Kiếm.”
Hầu Tiêu Trần khẽ nói một cái tên, sắc mặt Ngọc Tổng quản biến hóa, cảm thấy có chút khó tin!
Làm sao có thể?
Hầu Tiêu Trần lại cười nói: “Ta đã biết, năm đó người ngăn cản ta là ai!”
Ngọc Tổng quản lúc này càng thêm biến sắc: “Ngươi nói là… hơn 20 năm trước?”
“Đúng vậy!”
“Không có khả năng…”
Ngọc Tổng quản vô ý nói một câu, Hầu Tiêu Trần lại cười: “Nhất định là y, khi đó ta cũng không nghĩ tới, bây giờ xem ra, thời điểm đó y đã đột phá, khó trách liên tiếp cự tuyệt Viên Thạc… đúng là một kẻ đáng sợ!”
Ngọc Tổng quản trầm mặc, có chút chấn động.
Điều này chẳng phải là nói, thời điểm đó Địa Phúc Kiếm đã bước vào Đấu Thiên?
Thì ra là thế!
Mà Hầu Tiêu Trần cũng nghĩ đến một lần tình cờ gặp gỡ trước đó, lão vốn dĩ muốn xử quyết một số người, kết quả bị người ngăn trở, người kia không nói gì, chỉ là cản lão lại.
Song phương chiến đấu một trận, nhưng rất nhanh liền tự mình rời đi…bây giờ xem ra, xác suất lớn chính là Hồng Nhất Đường.
Đúng là thú vị!