TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 858: Quân đoàn 12 tân biên (6)

Hồng Nhất Đường lại nói: “Ngược lại ta đã mò mẫm ra một vài thứ, Lý Hạo, khải giáp này không tầm thường đâu nha, lực phòng ngự rất mạnh. Cho dù chỉ là áo giáp đồng, nhưng ta cảm thấy cũng vô cùng cường đại. Có thể lúc trước do chúng ta dùng không đúng cách, cho nên, lực phòng ngự của hắc khải chỉ có thể so sánh với Nhật Diệu. Ngươi hỏi lão Hạ xem, lực phòng ngự của áo giáp đen trên người hắn hình như rất mạnh...”

Hạ Dũng lập tức nói: “Đúng vậy, ta cảm thấy thứ này rất mạnh. Nhưng còn phải xem thực lực của mình, thực lực càng mạnh, phòng ngự càng mạnh, lúc này mới rút ra được càng nhiều năng lượng mặt đất hơn. Chỉ là... Hình như không thể rời khỏi mặt đất, nếu rời khỏi thì lực phòng ngự của nó sẽ trở lại như bình thường.”

Áo giáp đen cũng có hạn chế.

Còn Lý Hạo, giờ phút này cũng đã hội hợp với bọn họ.

Nghe được lời nói của hai người, trong áo giáp cũng truyền đến thanh âm: “Ta cũng phát hiện ra một vài thứ, hình như các ngươi đã trở thành cấp dưới trực tiếp của ta, hình như ta có thể thông qua áo giáp để truyền tấn cho các ngươi...”

Nói xong, thần ý ba động dù không truyền ra ngoài khải giáp, nhưng trong đầu hai người đều vang lên thanh âm của Lý Hạo.

“Vui không?”

“......”

Hai người ngẩn ra, Hồng Nhất Đường cũng thử một chút, tiếp theo, mở miệng nói: “Ta cũng được, nhưng hình như ta chỉ có thể truyền tin cho lão Hạ. Nhưng hình như chỉ cần ngươi mở quyền hạn thì ta cũng có thể báo cáo công việc cho ngươi...”

“Áo giáp này thật lợi hại!”

“Thời kỳ văn minh cổ đại, những quân sĩ này thật sự mạnh thái quá, và kỹ thuật áo giáp cũng mạnh mẽ tới đáng sợ. Đây là hệ thống thông tin liên lạc nội bộ, hơn nữa còn cho phép đội ngũ tuân theo chỉ huy.”

Hạ Dũng cùng Hồng Nhất Đường đều bùi ngùi mãi không thôi, thật lợi hại!

Đây chỉ là một đội quân dự bị lưu thủ mà thôi!

Chỉ riêng cái giá để làm ra những áo giáp này, không phải vương triều Thiên Tinh bây giờ có thể làm được, có thể chịu được.

Ngay lúc này, trong áo giáp của Lý Hạo một lần nữa vang lên tin tức liên lạc.

“Lý Hạo, trung đoàn trưởng trung đoàn 12 sư đoàn 9 tân biên, sư đoàn 9 đang phải chiến đấu ở thành Đông, địch đến cường hãn. Trung đoàn 12 tân biên có nguyện ý tiếp viện không? Được xem như là biên chế mới, chiến lực yếu ớt, nhân sự không đồng đều, có thể từ chối tiếp viện. Chờ nhân viên đầy đủ mới kết thúc huấn luyện quân sự ...”

Lý Hạo hơi nhướng mày, thanh âm hệ thống này là do ai truyền đến?

Là chiến sĩ hoàng kim trong thành, hay là, áo giáp này vốn mang theo hệ thống?

Các chiến binh bạch ngân có thể nói chuyện thông qua hệ thống này, có nghĩa là, chiến sĩ hoàng kim cũng được.

Nghĩ lại, Lý Hạo cũng không muốn ở lại đây. Dựa theo quy tắc trong tập sách, tân binh ít nhất phải tiếp nhận nhiệm vụ huấn luyện quân sự ba tháng. Nếu lúc này hắn không xuất chiến, thì phải mang theo hai tân binh này tiếp nhận huấn luyện quân sự ba tháng ở đây!

Thôi khỏi!

Ba tháng... Quên đi thôi.

Ngay sau đó, Lý Hạo chọn nhận nhiệm vụ tiếp viện.

“Trung đoàn 12 tân biên lập tức chạy đến chiến trường, tuân theo chỉ huy, chống lại kẻ thù từ bên ngoài! Vì nhân tộc, vì Chiến Thiên thành, chiến!”

Một tiếng vang vọng mạnh mẽ, giống như có thêm một chút tình cảm, vang lên trong đầu Lý Hạo.

Giờ khắc này, trong đầu Hồng Nhất Đường và Hạ Dũng cũng vang lên thanh âm.

“Trung đoàn 12 tân biên, xuất kích! Giết địch!”

Phía sau, hai hồng khải như biết họ đã nhận nhiệm vụ, tiếp theo, hành lễ một lần nữa ~ ầm ầm, tay đấm vào ngực, phát ra âm thanh của keng keng vang dội!

Không chỉ vậy, ngay lúc này, ở khắp mọi nơi, bất cứ một sĩ quan nào cũng nghe được mệnh lệnh.

Biết lại có một quân đoàn khác sắp ra chiến trường, tiếp theo, tiếng leng keng không ngừng truyền đến.

Trong tầm mắt của hắn, phàm là nơi có quân sĩ thì đều hướng về phía hắn hành lễ.

Nam Quyền lẩm bẩm: “Thật là nhiệt huyết, giống như chúng ta không thể chiến thắng, nó như một lời từ biệt...”

Loại cảm giác này, thật là cổ quái!

Bên ngoài, người muốn giết là những người hiện đại, trong khi bọn hắn... Kỳ thật cũng là một thành viên trong đó, đây xem như là... Không biết thời đại này có nội gián không?

Giờ khắc này, mấy người Nam Quyền, kể cả Lý Hạo cũng cảm thấy cổ quái.

Chúng ta... Có phải là gian tế của thời đại này không?

Gia nhập quân đội của nền văn minh cổ đại, bây giờ tiếp nhận quân lệnh đối phó với các nhân loại hiện đại ...

Được rồi, cảm giác như vậy chỉ lóe lên rồi biến mất.

Không quan tâm tới nữa!

Nhưng mà cảm giác này quả thực khác lạ, Lý Hạo vừa đi vừa nói: “Lúc ta xuất phát từ Vũ Vệ quân, những người khác không tiễn ta như vậy... Nếu như có được một lần như vậy, có lẽ... Ta cũng cảm thấy phấn khích!”

Đó là sự thật.

Đôi khi, chỉ là một hành động nhỏ nhặt vô tình nhưng lại làm cho người ta khó có thể quên được.

Giờ phút này, dù hắn có đi tới đâu thì vẫn luôn thấy những người lính khác đang hành lễ với hắn. Cho đến khi hắn không thể nhìn thấy, nhưng những người lính vẫn còn nhìn họ rời đi, như thể đang tiễn anh hùng xuất chinh... Chỉ riêng điểm này thôi, đã khiến cho Lý Hạo cảm thấy rất sảng khoái rồi.