Hắn vội vàng dùng thần ý kiểm tra trữ vật giới một chút.
Tiếp theo, hắn lập tức hít một hơi.
Khá lắm!
Bên trong không có gì đặc biệt, chỉ có 10 viên thần năng thạch thôi... Thế nhưng, so với thần năng thạch trong tay mình, những thần năng thạch này tản ra cảm giác sáng bóng. Vừa nhìn đã biết thứ trong tay mình đều là rác rưởi, đây mới là bảo bối!
Cái này...có phải là quân lương không??
Ngoại trừ thần năng thạch ra, còn có hai bộ đồ lót, hai bộ áo khoác, không phải áo giáp mà là hai bộ quần áo bình thường, hình như là quân phục để mặc hằng ngày, nhìn qua trông rất đẹp.
Ngoài ra, không còn gì nữa.
Bất quá sau khi Lý Hạo cẩn thận tìm kiếm một chút, hắn phát hiện ra một cái chìa khóa, mặt trên viết: Phòng 109 khu ký túc xá dành cho giáo quan.
Dường như đây là ký túc xá được phân cho mình.
Lại cầm lên lệnh bài nhìn thoáng qua, mặt trên cũng viết một hàng chữ —— quân thủ vệ dự bị, sư đoàn 9 quân đoàn 9 Chiến Thiên quân.
Lý Hạo gãi đầu lần nữa, khép lại, chỉ là quân thủ vệ dự bị?
Nói như vậy, chi Chiến Thiên quân này không chỉ có quân chủng tuyến đầu?
Hắn cầm lên cuốn sổ, nhanh chóng xem qua. Trên đó ghi lại một số quy định, một số quy tắc quân sự, và một số lưu ý. Bao gồm cả một điểm đặc biệt, đó là luôn đặt quân lệnh lên trên hàng đầu!
Lý Hạo giờ phút này cũng hoảng hốt, những quân quy này đều rất nghiêm khắc.
Hơi bất cẩn, là dùng một chữ ‘trảm’ để giải quyết.
Cái này... Liệu có làm được không??
Tới đây làm lính, quả thực tốt ư?
Đương nhiên, giờ phút này hắn cũng đang mò mẫm, dần dần, hắn cảm nhận được khác biệt. Sau khi hắn lục lọi áo giáp bạch ngân trên người, nó bỗng nhiên tràn ra ánh sáng nhàn nhạt. Sau đó, một luồng năng lượng trên mặt đất tràn vào trong cơ thể hắn!
Lý Hạo trong lòng khẽ động, hắn không chỉ có thể hấp thu cỗ năng lượng này, hơn nữa, hình như nó cũng đang tăng cường lực phòng ngự của áo giáp.
Trừ cái đó ra, dường như nó có một công dụng khác.
Đó là, hắn hình như có thể bay lên !
Không phải là phi hành theo nghĩa thông thường, mà là sau khi điều khiển áo giáp phi hành. Hình như hắn có thể liên hợp với hệ thống phòng ngự của cả tòa thành, còn về phương pháp cụ thể thì hiện tại Lý Hạo còn chưa mò mẫm ra.
Đúng lúc này, trong đầu Lý Hạo lại vang lên một giọng nói cơ giới: “Hoan nghênh gia nhập Chiến Thiên quân! Biên chế sư đoàn 9 đã đầy, biên chế tân quân rơi vào bế tắc. Trung đoàn trưởng Trung đoàn 12 Quân đoàn 9 Lý Hạo, tân quân tuyển quân khó khăn. Mà phòng tuyển quân mới mời chào vào hai tân binh, chưa trải qua huấn luyện quân sự có hệ thống, năng lực tác chiến suy yếu. Có nguyện ý tiếp nhận tân binh vào trung đoàn hay không?”
Lý Hạo ngây người một chút!
Một lúc lâu sau, bỗng nhiên cảm thấy buồn cười!
Hai tân binh, năng lực tác chiến không được, đây là chỉ... Hồng Nhất Đường và Nam Quyền đúng không?
Tóm lại, ta vẫn được làm đoàn trưởng?
Quan trọng nhất là ta chỉ là một trung đoàn trưởng không có danh tiếng, chắc là thiên phu trưởng nhất cấp. Nhưng bây giờ không có tân binh cho mình, cho nên, hiện tại vừa mới tuyển được hai tân binh... Liền phân phối cho cái một người không có thủ hạ như mình?
Lý Hạo dở khóc dở cười!
Nhưng ngay sau đó, hắn nhanh chóng dựa theo hướng dẫn, tiếp nhận hai cái lính mới này.
Một lát sau, trong ý thức của hắn hiện ra một hàng tư liệu số liệu. Quả nhiên, hai tân binh này chính là Hồng Nhất Đường và Hạ Dũng, hai vị này lại không dùng tên giả?
Ngược lại có chút ngoài dự liệu.
Tất nhiên, có thể là tên giả hay tên thật cũng không quan trọng.
Mà số liệu của hai người hiển thị ở bên Lý Hạo, trong đó Hồng Nhất Đường tới tận Úy quan, cũng chính là đồng khải theo nghĩa thông thường, xem như là một vị tiểu quan cấp bậc bách phu trưởng.
Mà Nam Quyền... Đó là một người lính thực thụ!
Lý Hạo sửng sốt một chút, gì thế này nhỉ?
Đánh giá kiểu gì vậy, phân phối kiểu gì vậy?
Cho dù không bộc phát, thì thực lực của Nam Quyền cũng tới Húc Quang trung kỳ. Thế mà kết quả, lại chỉ là đại đầu binh, chẳng lẽ phân chia không phải dựa theo thực lực sao?
Rất có thể.
Mà Hồng Nhất Đường lại phá cách trở thành úy quan, có lẽ là vì thực lực quá mạnh cho nên mới được như thế?
Giờ khắc này, trong đầu Lý Hạo có rất nhiều nghi hoặc.
Nhưng giờ, không ai giải thích cho hắn.
Còn vị chiến sĩ bạch ngân nói chuyện với hắn lúc trước, Lý Hạo hỏi câu nào cũng không hề phản ứng, không trả lời, không mất kiên nhẫn...
Rất nhanh, hắn theo hồng khải đi ra ngoài.
Một lát sau, một đồng khải và một hắc khải được một vị hồng khải dẫn tới.
Ngay sau đó, giọng nói của Nam Quyền truyền đến: “Lý Hạo, ta nhận được tin tức, chúng ta được xếp vào trung đoàn 12 sư đoàn 9. Lão Hồng lại còn là cấp trên của ta, hắn là đại đội trưởng trung đoàn 12, còn ta...lại chỉ là một đồng khải đại đầu binh!!”
Còn Hồng Nhất Đường thì lại không nói gì: “Bớt nói nhảm đi, ta còn nhận được tin tức, Lý Hạo đoàn trưởng là cấp trên của ta! Để ta tìm đoàn trưởng Lý Hạo báo cáo!”
Mặc dù Lý Hạo mặc áo giáp bạc, nhưng hai người đều biết đây là Lý Hạo.
Với tư cách là lão đại của bọn họ trong quân đội, từ xa áo giáp đã có gợi ý, chú ý, đoàn trưởng tới!
Hồng Nhất Đường thậm chí còn muốn mở miệng.
Bát Đại Gia ghê gớm lắm sao?
Thôi!
Lý Hạo vừa gia nhập đã là bạch ngân đoàn trưởng, khá lắm, trong khi một cường giả như y lại phải lăn lộn với đồng khải. Đương nhiên, so với trên không đủ nhưng so với dưới có thừa, Nam Quyền mới đáng thương, bây giờ lại là đại đầu binh dưới trướng mình rồi!