TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 839: Khách nhân đến có rượu ngon (7)

Rất nhanh, hắn đã thấy được chỗ của thành Nam, Lý Hạo không nói lời nào, bay thẳng theo phương hướng thành Nam mà đi, động tĩnh rất nhỏ, ven đường là một số nhà cửa, đại bộ phận đều đang đóng, một lối đi, có lẽ chỉ có một hai hộ là mở cửa, chỉ là một số nhà cửa bộ dạng rất bình thường.

Mở ra, Lý Hạo cả gan vào đó xem một chút… đồ dùng bài trí trong nhà rất đơn giản, so với khu dân cư bình thường không gì khác biệt.

Nhưng Lý Hạo ở một chỗ hẻo lánh tìm được một khối Thần Năng Thạch.

Cái kia, tựa như là một cái đèn treo tường, khối Thần Năng Thạch này được khảm phía trên một cái đèn treo tường.

Mà Thần Năng Thạch, năng lượng bên trong dường như đã hao tổn hết, Lý Hạo cau mày, cái này… nói lên điều gì?

Nói rõ thời kỳ cổ văn minh, những cư dân này, dùng Thần Năng Thạch xem như là năng lượng cho đèn treo tường sao?

Xa xỉ như vậy sao?

Không nói thêm gì nữa, hắn rất mau lui ra, mà Hồng Nhất Đường thấy hắn đi ra, thấy Lý Hạo vẫn tiếp tục đi về phía nam, có chút chần chờ nói: “Đi thành Nam sao?”

Bảo vật chân chính, ở khu trung tâm.

Nơi đó, có chiến sĩ Hoàng Kim cùng Huyền Quy Ấn.

“Đi đến nơi đã được đánh dấu trên chìa khóa nhìn xem thế nào.”

Lý Hạo nhìn thoáng qua con đường không một ai đi này, mở miệng nói: “Nếu đã phân chia gian phòng, phân chia nơi ở cho chúng ta, vậy chúng ta nên đi xem một chút, có lẽ, sẽ có một số thu hoạch ngoài ý muốn.”

Hồng Nhất Đường suy nghĩ một phen, gật đầu: “Cũng được, ven đường cũng có thể xem thử những ngôi nhà đang mở ra kia, lần trước bọn họ liền thu được không ít Thần Năng Thạch, bất quá những cái gần đây, khả năng đã bị bọn họ lấy đi, vào sâu một chút lại nhìn cũng được.”

Nam Quyền giờ phút này vẫn ở trong trạng thái lơ ngơ, căn bản không biết hình huống như thế nào.

Đối với việc trực tiếp tiến vào nội thành… vẫn là mờ mịt cho tới bây giờ.

Vì cái gì?

Hai người căn bản không ai giải thích, lão cũng không có cách nào, bất đắc dĩ, đành phải theo bọn họ tiến lên.

Nơi này, năm đó nhất định rất phồn hoa.

Đường đi rất rộng rãi, mặt đất rất bằng phẳng, trải qua sự gọt rửa của năm tháng, nhà cửa nơi đây vẫn kiên cố ổn định như xưa, như chưa từng xuất hiện tổn hại gì.

Nơi đây, có lẽ chính là khu dân cư.

Không có cửa tiệm gì, hai bên đường cũng có một số độc môn tiểu viện, đi thật lâu mới có thể nhìn thấy một cái cửa hàng nho nhỏ, nhưng cũng là đóng kín cửa, cửa đóng, đại biểu cho nguy hiểm, không có khả năng tùy tiện đi vào, đi vào có lẽ sẽ chết!

Không mời mà vào, đó chính là trộm!

Mà Chiến Thiên Thành, không chào đón trộm cướp.

Lý Hạo chú ý nhà cửa hai bên đường, nhìn xem có nhà nào mở cửa không, lần trước những người kia thế mà thu hoạch không ít Thần Năng Thạch, cộng lại cũng có hơn trăm khối.

Còn nữa, lần trước kỳ thực có mấy người không thể chạy thoát ra ngoài.

Bây giờ đã chết hết rồi sao?

Bây giờ hắn mới phát hiện, Chiến Thiên Thành kỳ thực rất nói quy củ.

Đúng vậy, rất nói quy củ.

Chỉ cần luôn dựa theo quy củ của bọn họ mà làm, liền sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ khi nào không theo quy củ mà làm loạn, vậy ngươi chết cũng chết vô ích, chỉ những siêu năng ngoại thành kia lần này không biết đã phải chết bao nhiêu!

Không nói những cái khác, ép cho chiến sĩ Bạch Ngân khôi phục, cuối cùng một kiếm kia, ngoại trừ vài người Hầu Tiêu Trần hay Khổng khiết, có ai mà không chém được chứ?

Đi được một hồi, hắn bỗng nhiên nhìn về phía trong thành thị.

Nơi đó, có một tòa tháp cao.

Trong lúc mơ hồ, có ánh sáng phát ra từ phía bên kia, chiếu sáng cả tòa thành thị, mặc dù có vẻ cực kỳ yếu ớt, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy vài chỗ, vừa nãy dường như có một ánh mắt đang từ bên kia nhìn qua đây.

Có người đang nhìn chính mình sao?

Lý Hạo nhíu mày, càng cẩn thận hơn một chút, ở đây, nhất định phải giữ quy củ!

Cũng chớ làm loạn!

Quá nguy hiểm!

Cùng lúc đó.

Phía dưới tòa tháp cao, một con chó, cái mũi giựt giựt, dường như ngửi thấy mùi quen thuộc.

Cái đuôi lắc lư một trận, muốn chạy về phía bên kia.

Lại ngẩng đầu nhìn đại ô quy lơ lững ở trên kia, thấy đại ô quy không chú ý, hắc báo nhanh chóng từ trên đài cao nhảy xuống, chạy như một làn khói, hướng phía thành nam chạy tới.

Đại ô quy tĩnh mịch không gì sánh nổi, giống như một pho tượng.

Ánh mắt nhìn về phía thành Nam.

Có chút suy nghĩ, chậm rãi hiển hiện.

Số mệnh thật sự là kỳ diệu.

Hậu duệ của Trấn Yêu Sứ thế mà lại đi theo truyền nhân Lý gia của bát đại gia tộc, phải chăng đã quên mất tiên tổ của y từng bị người của Lý gia, một kiếm xém chém chết.

Nghĩ đến vị kia của Lý gia, lại có chút mờ mịt.

Thiên địa này… còn có những người đó sao?

Nhân Vương bọn họ cường hãn đến không gì sánh kịp, thật sự đã chết rồi sao.

Chính mình xem như chết rồi hay vẫn còn sống.

Sau một khắc, ánh mắt nhìn về phía ngoại thành.

Nơi đó đang tụ tập rất nhiều người.

Là do họ cảm thấy, đây là một tòa thành chết sao?

Bằng hữu tới có rượu ngon, địch nhân tới… có quan tài!

Ánh mắt đại ô quy có chứa chút hoảng hốt, mà trong phủ đệ phía dưới, chiến sĩ Hoàng Kim bỗng nhiên đứng thẳng lên, dường như cảm nhận được gì đó, sau một khắc, Huyền Quy Ấn lơ lững trong tay.

Vài phút sau, phương hướng của thành tây và thành nam đều có một chi đại quân, hắc khải và đồng khải hỗn tạp, dưới sự dẫn đầu của một vị chiến sĩ Bạch Ngân nhanh chóng xuyên qua thành trì, tiến vào phía cửa đông của tòa thành.

Địch nhân đến!

Bốn cửa thành có bốn chi thủ vệ, thủ vệ thành đông đã bị diệt, hôm nay, thủ vệ ba cửa thành khác bắt đầu hội tụ về phía thành đông.

Huyền Quy Ấn lan tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Giờ khắc này, ròa thành dường như đang khôi phục.

Mà lúc này một số cường giả đã đi qua thông đạo thứ hai, nhanh chóng hướng về phía cửa thành hội tụ.

Có người nhịn không được, muốn trực tiếp bay qua… lần trước có người bay qua, qua được thông đạo thứ hai liền an toàn.

Nguy hiểm duy nhất là chiến sĩ Hoàng Kim kia.

Nhưng vừa có người từ tường thành bên này bay lên… ầm!

Trường thương trường kiếm giết ra, một đội hắc khải nhanh chóng xuất kích, một tiếng ầm vang lên, một vị tán tu Nhật Diệu đỉnh phong trực tiếp bị đánh tan nát.

Trên tường thành có thủ vệ!

Mà nơi xa, thân ảnh của chiến sĩ Bạch Ngân hiển hiện, khiến một số người nhanh chóng biến sắc.

Bọn người Tử Nguyệt đều đã từng chứng kiến sự cường hãn của đối phương, giờ phút này, Tử Nguyệt nhanh chóng truyền âm: “Không nên làm bậy, chiến sĩ Bạch Ngân này rất mạnh, sẽ còn khôi phục, chỉ sợ là thực lực cấp độ Húc Quang, hơn nữa còn không phải là Húc Quang bình thường… tuyệt đối không được manh động!”

Mọi người nhìn về phía cửa thành nơi xa, đều nhíu mày, lần này thủ vệ lại xuất hiện!

Nói như vậy, lại phải thông quan một lần nữa sao?

Ánh mắt của Hầu Tiêu Trần cũng trở nên kỳ lạ, nhìn xung quanh một hồi, không thấy được mấy người Lý Hạo, càng thêm cảm thấy kỳ quái, những người kia…chẳng lẽ đã tiến vào rồi sao?

Nếu là như vậy… vậy thì thú vị rồi!