TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 831: Di tích lại mở (5)

Tại thời điểm này.

Bên phía Hồng Nguyệt, người trẻ tuổi kia nhìn xung quanh, truyền âm nói: “Trong đám người có xuất hiện mấy vị Tam Dương, Húc Quang ta còn nhìn không ra. Nhưng Tam Dương cho dù cố gắng che dấu, cũng khó che giấu khóa siêu năng bị vỡ. Ta có thể cảm nhận được khóa siêu năng của bọn họ bị đánh gãy...”

“Còn nữa, có vài võ sư cường đại, trong người đều tồn tại thế.”

Đôi mắt của người này có chút khác nhau với những người khác, trong trắng mắt nhiều hơn, nhưng nếu không nhìn kỹ thì cũng khó có thể nhìn thấy.

Lục Nguyệt cũng không thèm để ý, chỉ là truyền âm nói: “Đi xem Hầu Tiêu Trần!”

Từ phía nơi xa, Hầu Tiêu Trần đã tới rồi.

Nam tử trẻ tuổi nhìn sang bên kia, vừa xem thử, ngay lập tức đôi mắt chảy máu, kêu lên một tiếng đau đớn, tiếp theo truyền âm nói: “Không nhìn thấy... Chỉ nhìn thấy một cây thương, giống như muốn hư không nứt ra... Ta không thể nhìn thêm nữa, nhìn lần nữa, đôi mắt này của ta sẽ bị phế!”

Lục Nguyệt có chút sững người, mạnh như vậy sao?

Người trước mắt này, chính là một trong những thành viên của Thiên Nhãn.

Thiên Nhãn bồi dưỡng rất khó, cho nên, cho dù hồng nguyệt thật sự cũng không nhiều. Lúc này đây cố ý mang theo một vị Thiên Nhãn đã tu luyện cực sâu đến nơi này, chính vì để quan sát các phương tốt hơn, cũng vì để ý tới một ít nguy cơ trong di tích.

Không nghĩ đến, vừa tới, ngay bên này Hầu Tiêu Trần liền chịu thiệt.

......

Nơi xa.

Hầu Tiêu Trần cũng nhìn về phía Hồng Nguyệt , đưa mắt xem người trẻ tuổi kia, cười cười, lộ ra dáng tươi cười.

Đối với người bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Thiên Nhãn... Khai Thiên Nhãn là tốt rồi, có thể nhìn thấy một số thứ mà người ta không nhìn thấy. Có tin đồn nói, Lý Hạo cũng mở Thiên Nhãn, các ngươi thấy thế nào?”

Không ai trả lời.

Khổng Khiết bên cạnh, đang quan sát xung quanh, nhìn một hồi, hỏi: “Lão Hầu, ngươi nói Lý Hạo đến chưa?”

“Ta cũng không biết.”

“Ngươi quá khiêm tốn!”

Khổng Khiết cười một tiếng, lại nói: “Hẳn là tới rồi, quên đi, mặc kệ hắn, chắc hắn có ý nghĩ của riêng mình. Lão Hầu, lần này cường giả khắp nơi tới không ít nha, ngươi có nắm chắc không?”

“Còn phải dựa vào thự trưởng chiếu cố.”

Khổng Khiết cười ha hả nói: “Quên đi, ta cũng không làm được!”

Đang tán gẫu, Hầu Tiêu Trần nhìn về phía một người ở đằng xa, hơi nhíu mày: “Địa Phúc Kiếm lại tới?”

“......”

Mọi người nhao nhao nhìn về phía xa, bên phía Hồng Nhất Đường giống như những người bình thường khác, cũng đang chui vào bên trong.

Hầu Tiêu Trần nhíu mày không nói.

Kim Thương thì nhướng mày, trầm thấp nói: “Địa Phúc Kiếm... Những năm qua ngày càng suy đồi.”

Bộ dạng như vậy, nào còn có chút phong phạm thất kiếm đệ nhị năm đó.

Ngọc tổng quản, Cuồng Đao, nhao nhao nhìn sang bên kia, cũng không lên tiếng.

......

Phía xa.

Hồng Nhất Đường lần này chỉ có một người tới, y đang chen chúc về phía đám người, thuận thế còn giẫm mỗi người một cước, lên cao nhìn bốn phía, có chút không hiểu, thằng nhóc Lý Hạo kia trốn đâu rồi?

Y giống như đi chợ, luôn chen chúc vào chỗ đông người.

Khiến một số người xung quanh, tiếng oán than khắp nơi. Nếu không phải nơi này có cường giả của các thế lực lớn ở đây, đều có người muốn đánh y.

Đang chen chúc, bên cạnh có người truyền âm nói: “Hồng sư thúc cũng tới rồi?”

“......”

Hồng Nhất Đường có chút quái lạ, nhìn lướt qua một vị võ sư mặt nạ đầu hổ cách đó không xa, cũng truyền âm nói: “Ta khá tò mò, ngươi làm sao che giấu thế được vậy? "

Thế, trên thực tế rất khó che giấu.

Cho dù siêu năng không cảm nhận được, cũng khó che giấu được cùng là cường giả võ sư.

“Thủ đoạn nhỏ mà thôi!”

Lý Hạo cũng hưng phấn: “Sư thúc tới rồi, ta liền an tâm!”

Hồng Nhất Đường trợn trắng mắt, ngươi an tâm cái gì?

Có gì để an tâm?

“Sư thúc lúc này đây, có mục tiêu gì không?”

“Không, muốn lấy chút Huyết Thần Tử, trái tim yếu ớt, không có cách nào... Ngươi nghĩ thế nào nếu cho ta một ít?”

“Ta không nghĩ tới.”

“Vậy thì nói cái gì?”

Hồng Nhất Đường chính xác là không có nhiều mục đích, làm chút Huyết Thần Tử là tốt rồi.

Về phần Lý Hạo... Quên nó đi, y không quá muốn tìm thằng nhóc này để giúp đỡ.

“Sư thúc, đợi lát nữa chúng ta cùng đi vào?”

“Đừng, ngươi cứ đi phần ngươi!”

Hồng Nhất Đường từ chối.

Lý Hạo cũng không lên tiếng nữa, một lát sau, phía sau Hồng Nhất Đường có thêm một võ sư đeo mặt nạ đầu hổ, vẫn cứ theo đuôi, đến đều đến rồi, nhìn đều nhìn rồi, còn già mồm cái gì, ngươi liền cút đi!

Về phần Hồng Nhất Đường tiến vào, chỉ là vì Huyết Thần Tử. Lý Hạo thật ra không quá tin tưởng, đương nhiên, cũng không phải hoàn toàn không tin.

Loại người như Hồng Nhất Đường phong cách làm việc quỷ dị, cũng không biết rốt cuộc y muốn làm cái gì.

Không có sáng lập tông môn cường đại, cũng không như bọn người Hầu Tiêu Trần bọn thân ở địa vị cao, ngược lại có chút phong cách võ tu nhàn hạ, nhưng lại rất ít xuất hiện, khiêm tốn hơn nhiều so với mấy người Thiên Kiếm.

Bất kể có chuyện gì, nếu đã biết y mạnh mẽ, đầu tiên đi theo y là được!

Phía trước, Hồng Nhất Đường cũng không nói gì.

Thằng nhóc này, vậy mà lại bám dình lấy ta!

Quên đi, cũng được, không có vấn đề gì.