TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 805: Các phương tề tụ (7)

Quả nhiên lời này vừa nói ra… dù là Kim Thương, giờ phút này cũng không có đáp trả nữa, mặt lạnh không nói nên lời.

Năm đó bọn họ khinh thường Võ Vệ Quân, bây giờ lại trở thành một thành viên của Võ Vệ Quân, Kim Thương thậm chí còn là một lĩnh tụ trong đó, bị người khác mắng điều này… cũng là không lời nào để nói, lão cũng là có chuẩn bị từ trước.

Bất quá cũng may là Lục Khổng Tước mắng, lão cảm thấy vẫn có thể tiếp nhận, nếu là một trong 36 anh hùng mắng, lão đại khái có chút chịu không được, cảm thấy quá mất mặt.

Bây giờ, mặc dù thực lực chưa chắc đã bằng Lục Nguyệt, những lão cũng không mấy để ý.

Võ sư nhất đạo, tiếp tục tiến lên, đã có phương hướng, hôm nay siêu năng cường đại, sớm muộn cũng sẽ bị bọn họ đuổi kịp, sợ cái gì.

Ngọc tổng quản bị cướp mất danh tiếng cũng không quá để ý việc này.

Chờ bọn họ nói xong, lúc này mới bình tĩnh nói: “Lục Nguyệt, trước khi bàn chuyện, nên triệu hồi Hải Khiếu trước, nếu không… vây quét sẽ không ngừng lại! Coi như ngươi đã đến, thì đã thế nào? Bộ trưởng mấy ngày nay không muốn ra khỏi thành mà thôi, nếu không…ngươi cảm thấy ngươi nắm chắc phần thắng hay sao?”

“Còn có Bán Sơn, dường như cũng đã qua đó…”

Ngọc La Sát nhìn về phía cường giả mặc áo choàng kia: “Ngươi là vị trưởng lão nào trong hội trưởng lão của Phi Thiên?”

Người mặc áo choàng kia thanh âm khàn khàn, mang theo một chút sắc thái quỷ dị, khàn khàn nói: “Họ tên sớm đã quên mất, không lên được nơi nhã nhặn, ngược lại có một danh hiệu, cũng không biết Ngọc La Sát phải chăng đã nghe qua, danh hiệu của ta là Xích Minh!”

Xích Minh?

Lời này vừa nói ra, Ngọc La Sát suy nghĩ một chút, lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Dường như… đã nghe qua! Đúng rồi, 7 năm trước, Trung bộ có một vị nghe nói đã là võ sư Đấu Thiên đỉnh phong bị người ám sát, hình như là một tên cường giả của Phi Thiên làm… hình như… chính là Xích Minh, là ngươi sao?”

“Ngọc La Sát quả nhiên mắt sáng như đuốc!”

Trưởng lão kia khàn giọng cười: “Chỉ là chút danh tiếng, ngược lại có thể khiến người ta nghĩ đến, thật vinh hạnh!”

7 năm trước, kích sát võ sư Đấu Thiên đỉnh phong.

7 năm sau, đối phương đã là cường giả Húc Quang.

Thời đại siêu năng, cường giả càng mạnh, tiến bộ cũng rất nhanh, có thể trở thành trưởng lão của Phi Thiên, đương nhiên phải có một số chiến tích kinh người, ám sát cũng được, minh sát cũng tốt, đều rất cường hãn.

Ngọc tổng quản cũng không nói thêm gì, trước mắt đang có 4 vị cường giả Húc Quang, trong tối có lẽ cũng còn, Lục Khổng Tước này mọi người có thể xem thường, nhưng thực sự đối phương là một cường giả Húc Quang hậu kỳ hàng thật giá đúng.

Nàng cũng không tiếp tục chém giết những người này nữa, nếu thật đánh giết lẫn nhau, cũng chưa chắc chiếm được lợi ích gì.

Bình Đẳng Vương rất mạnh, tên Xích Minh này cũng sẽ không yếu, chỉ là trước đó hai người bọn họ đều xem náo nhiệt, không muốn xuất thủ mà thôi, ngược lại khiến cho Lam Nguyệt bị mất mặt.

Ba đại tổ chức, có hợp tác, nhưng mà cũng có cạnh tranh.

Giờ phút này, nàng không muốn nói quá nhiều, chỉ là mở miệng lần nữa: “Triệu hồi bọn Bán Sơn, lại bàn đến chuyện di tích! Bộ trưởng có lệnh, lão muốn nhìn thấy Lý Hạo lành lặn đứng tại chỗ này, nếu không… các người đừng mong tiến vào di tích Chiến Thiên Thành!”

Mấy tên Húc Quang đều khẽ nhíu mày.

Lục Nguyệt cũng lạnh lùng nói: “Tử Nguyệt…”

Ngọc La Sát nhìn ả.

Lục Nguyệt cười cười: “Ngươi đã không niệm tình cảm năm đó, vậy liền gọi ngươi Ngọc La Sát là được! Ngọc La Sát, di tích Chiến Thiên Thành này, chỉ sợ Hầu Tiêu Trần một người nói không tính, ngươi xem một chút, bây giờ có bao nhiêu cường giả đã tới đây? Ngoại trừ chúng ta, còn có người trong Cửu Ti, còn có một số cường giả trẻ tuổi trong Thần Sư Bảng, còn có bá chủ các tỉnh, vương hầu tướng lĩnh … Hầu Tiêu Trần, muốn đắc tội người trong thiên hạ sao?”

“Hay là nói, Hầu Tiêu Trần thật sự đã xem mình là vua của Ngân Nguyệt rồi sao? Ngân Nguyệt, từ lúc nào Ngân Nguyệt thành sở hữu riêng của một mình lão?”

Lời này, người có lòng như vậy quả thực rất đáng chết!

Nhưng Ngọc tổng quản lại cực kỳ bình tĩnh: “Vua của Ngân Nguyệt thì sao? Lão chính là vua của Ngân Nguyệt! Cửu Ti thì sao? Hoàng Thất thì đã sao? Ở Ngân Nguyệt, đều phải co lại! Nếu ngươi không phục, cứ thử chút xem!”

“……”

Bốn phía, yên tĩnh đến dọa người.

Đây chính là người bên cạnh Hầu Tiêu Trần, giờ phút này, thế mà trực tiếp nói ra lời như vậy!

Quả thực không dám tin!

Hầu Tiêu Trần, nghĩ như thế nào?

Hoặc là nói, có phải hay không Ngọc La Sát này cố ý gài Hầu Tiêu Trần?

Lục Nguyệt cũng là vô cùng bất ngờ, gia hỏa này điên rồi sao?

Ngọc tổng quản vẫn cứ bình tĩnh: “Nhìn cái gì, bộ trưởng đến Hoàng Thất, đến Thiên Tinh thành, đòi một cái vương tước, theo đức hạnh của Hoàng Thất, ước gì để bộ trưởng cùng Cửu Ti vạch mặt, không cho được một cái vương tước nho nhỏ sao? Ngân Nguyệt Vương, có gì đặc biệt hơn người!”

Đây mới là phách lối!

Nhưng lời này, lại khiến đám người xung quanh trở nên trầm mặc, đừng nói, thật sự cũng có khả năng này!

Lục Nguyệt nhíu mày, không muốn cùng nàng tiếp tục tranh cãi những việc này, chỉ là âm thanh lạnh lùng nói: “Bọn Hải Khiếu đều đi Thương Sơn, sớm đã mất liên hệ, có lẽ mấy ngày nữa Lý Hạo kia sẽ tự mình trở về, vì một tên Lý Hạo, các ngươi phải đắc tội với tất cả mọi người trong thiên hạ sao?”

Mất đi liên hệ là thật, không muốn rút về cũng là thật!

Không ai muốn bắt Lý Hạo hơn người của Hồng Nguyệt, càng không muốn cho Lý Hạo thời gian trưởng thành, nếu thật sự không cách nào bắt được, vậy liền giết chết!

Đám người đang vì việc này, không ai nhường ai.

Đúng vào lúc này, nơi xa, bỗng nhiên lại đến một đám người.