TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 804: Các phương tề tụ (6)

Lục Nguyệt lạnh lùng nhìn Kim Thương, nụ cười không còn chỉ còn lại sự băng lãnh: “Kim Thương, thời thế đã thay đổi!”

Kim Thương khí huyết xung thiên!

Một tiếng bạo hống: “Có đổi, cũng không tới phiên con khổng tước lẳng lơ nhà ngươi đến giáo huấn lão phu! Cho dù Ánh Hồng Nguyệt đích thân đến, lão phu cũng phải chửi trước mặt lão, lão là kẻ không biết xấu hổ, thứ đồ chơi bị ngàn người ngủ, vạn người cưỡi qua cũng có thể bài danh trên Ngọc La Sát? Lão đã quên, lão cũng là một trong 36 người, ở đâu ra tư cách sĩ nhục Ngọc La Sát!”

“……”

Giờ khắc này, Ngọc La Sát cũng là im lặng, lão đầu này… đủ rồi nha!

Kỳ thực nàng cũng không quá để ý.

Ngược lại là lão đầu này, vẫn rất để ý.

Cũng may trước đó nàng cũng lười không muốn nói gì với lão, nếu không, sớm đã chửi ầm lên.

Kim Thương tức giận không phải là do điều gì khác, mà là do Ánh Hồng Nguyệt xếp Ngọc La Sát một trong 36 anh hùng này ở phía sau cùng trong Thất Nguyệt, mà Lục Khổng Tước năm đó danh tiếng không lớn lại xếp ở phía trước.

Hắc Quả Phụ coi như thôi, nói thế nào cũng là một trong 36 anh hùng.

Nhưng còn người này, Kim Thương lão cảm thấy rất không hài lòng, đây là làm vấy bẩn toàn bộ tên tuổi của 36 anh hùng.

Lão nổi giận đùng đùng: “Ánh Hồng Nguyệt chơi gái, chơi đến não ngập nước rồi, ta sớm muộn cũng chém cái đầu toàn là nước kia của lão xuống!”

Giờ khắc này, lão dường như biết vì sao Ngọc La Sát phản bội.

Quá khi dễ người rồi!

Mà Ngọc tổng quản, giờ phút này cũng là không nói gì, nàng biết lão già này rất cổ hủ, lần đầu thấy được sự cổ hủ siêu cấp của lão, chỉ là bài danh của một kẻ địch mà thôi, lão cũng có thể tức đến xém chết.

Đối diện, Lục Nguyệt khí tức bộc phát, một cỗ khí tức cực kỳ cường hãn cuốn tới.

Húc Quang hậu kỳ!

Giờ phút này, lực lượng cường hãn, thậm chí khiến Kim Thương có chút đảo đảo, nhưng lão đầu này lại không biến đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn Lục Nguyệt.

Húc Quang hậu kỳ, vậy thì như thế nào?

Rất bình thường!

Lam Nguyệt cũng là Húc Quang trung kỳ, ở giữa còn có một Thanh Nguyệt, con khổng tước lẳng lơ này thành hậu kỳ, không kỳ quái chút nào, nhưng lão chính là không hài lòng, dựa lưng Hồng Nguyệt thôi, lại không phải là bản lĩnh thực sự gì!

Lúc nào mới đến phiên ả chèn ép Ngọc La Sát cơ chứ?

Lục Nguyệt lạnh lùng nhìn lão, khí tức càng lúc càng cường hãn, vào thời khắc này, một cỗ đao ý bộc phát, ầm!

Tiếng đao vang vọng thiên địa!

Sau một khắc, một vòng đao quang phá không mà đến, sau lựng Kim Thương, Vương Khánh lộ vẻ mặt vui mừng.

Một lát sau, một vị nam tử cao lớn người mặc quân phục màu xanh đen đáp xuống đất, mặt không chút biểu tình, nhìn về phía Lục Nguyệt, lạnh lùng nói: “Ả Khổng Tước lẳng lơ kia, sao thế, ỷ vào bản thân thành siêu năng không để chúng ta vào trong mắt rồi sao?”

Lão sải bước tiến về phía trước, đao ý thông thiên!

“Hôm nay, ba người đứng ở trước mặt ngươi, đều là những người ngươi ngưỡng mộ năm đó, bây giờ có chút vốn liếng liền xem bản thân mình là quan trọng sao? Để Hắc Quả Phụ đến thì còn có chút mặt mũi, ngươi thì tính là gì?”

Lục Nguyệt sắc mặt vô cùng khó coi!

Ả đường đường là Húc Quang hậu kỳ, một trong Thất Nguyệt của Hồng Nguyệt, cho dù là ở Trung bộ cũng là tồn tại đỉnh cấp, cường giả các phương ai không cho 3 phần mặt mũi?

Thế nhưng là, ở đây, ả bị người ta xỉ nhục!

Thế nhưng… thế nhưng… ả cũng là võ sư Ngân Nguyệt, biết những người này năm đó cuồng cỡ nào, chỉ là không nghĩ tới, nhiều năm sau bọn họ vẫn cuồng vọng như vậy.

“Cuồng Đao!”

Ngữ khí của Lục Nguyệt lạnh lẽo: “Đừng mãi sống trong quá khứ! 20 năm, siêu năng quật khởi đã 20 năm, võ sư… đã xuống dốc, nhìn rõ hiện thực đi!”

Kim Thương đột nhiên thở dài một tiếng: “Người khác nói như vậy thì cũng thôi đi, phế vật như ngươi năm đó cũng là võ sư Ngân Nguyệt, không nghĩ tới… ngươi lại có thể nói như vậy, quả nhiên, phế vật chính là phế vật!”

Siêu năng nói như vậy, bọn họ coi như không nghe thấy, không nghĩ tới, võ sư Ngân Nguyệt năm đó cũng nói như vậy, hơn nữa còn mang theo một chút mùi vị trào phúng và khoe khoang.

Cũng chẳng thèm cùng đội ngũ với bọn họ!

Những người khác dù có nói, cũng là tổn thất, là tiếc nuối, là không cam lòng…

Nhưng người này, dường như rất vui trên nỗi đau của người khác.

Khó trách, cường giả võ lâm đều không thèm đếm xỉa nữ nhân này, chỉ có Ánh Hồng Nguyệt là thích gặm.

Lục Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý, cũng không muốn nhắc lại chuyện năm đó, lạnh lùng nói: “Chém giết vô vị, ta cảm thấy không cần thiết tiếp tục nữa! Di tích sắp mở ra, hay là nói, bọn chó săn các ngươi chuẩn bị độc chiếm chỗ tốt?”

Bọn chúng mắng ả, ả cũng mắng ngược trở lại!

Ta coi như không biết xấu hổ, các ngươi cũng không tốt lành gì!

Không phải cũng là chó săn của triều đình sao?

Đại ca đừng cười nhị ca, như nhau cả thôi!