Nữ hài cười hi hi: “Gã là một trong 99 nhân trung long phượng trên bảng! Bảng Thần Sư, đã ghi chép 99 vị cường giả đỉnh phong từ 30 tuổi trở xuống, bình quân một đại hành tỉnh cũng chỉ có một người, mặc dù Từ Phong xếp hạng gần chót, hình như vài ngày trước là vị trí thứ 97, thế nhưng… cũng rất lợi hại nha!”
Hoặc có thể nói, vô cùng lợi hại!
Rất mạnh nha!
Mặc dù chỉ là bảng danh sách dành cho những người dưới 30 tuổi, nhưng 30 tuổi, cũng bao gồm rất nhiều cường giả, dù sao siêu năng cũng mới xuất hiện được 20 năm.
Nữ hài vẫn là có chút kích động cùng hưng phấn.
Bên cạnh, Bạch phu nhân cười cười, không nói gì.
Thần Sư Bảng… không khác biệt lắm với Anh Hùng phổ của năm đó, kỳ thực cũng không phải là bảng gì đó của phía quan phương, chỉ là bảng danh sách xếp hạng do một số người làm ra, trong đó cũng có phân trình độ, có người thì điệu thấp, có một số người lại thích rêu rao, không thể chu đáo mọi mặt được.
Lại nói, cũng không có danh tiếng lớn như Anh Hùng Phổ năm xưa, ít ra 36 anh hùng của Ngân Nguyệt, lúc đó đã được toàn thể võ lâm thừa nhận.
Mà cái Thần Sư Bảng này, chủ yếu lưu hành ở Trung bộ, các đại hành tỉnh bốn phương cũng sẽ không thừa nhận, bọn họ chưa từng ở Trung bộ tác chiến qua, sao có thể thừa nhận người trẻ tuổi của Trung bộ mạnh hơn bọn họ được?
Nên nói là ‘Trung Bộ Thanh Niên Thần Sư Bảng’, có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Mà vị Thiên Quyến Thần Sư băng hệ Từ Phong, Húc Quang trung kỳ ở phía trước kia, cường hãn vô cùng, cũng chỉ là xếp hạng thứ 97, cũng có thể thấy bảng danh sách này cũng có chút uy tín.
Loại người như Hồ Thanh Phong, cũng không thể có tên trên bảng.
Bạch phu nhân đang suy nghĩ, bỗng nhiên phía trên ầm vang một tiếng, chặt đứt suy nghĩ của bọn họ.
Đám người nhao nhao ngẩng đầu nhìn qua.
Nơi xa, Ngọc La Sát tung ra một chưởng, một tiếng ầm vang lên, lôi đình chi lực bộc phát, trực tiếp nổ đến đám người của Lam Nguyệt không ngừng rút lui.
Cường giả lôi hệ!
Đương nhiên, Ngọc La Sát của thời khắc này, lôi đình chi lực kia dường như có chút đặc thù, có vẻ hơi tím thẫm, lúc nổ ra uy lực cực mạnh.
Một tiếng sấm này, khiến cho lực chú ý của mọi người lần nữa tập trung vào bên đó.
…
Trên hẻm núi.
Ngọc tổng quản sắc mặt thanh lãnh, hoàn toàn như trước đây.
Một chưởng tung ra, không tiếp tục xuất thủ nữa, chỉ là sắc mặt hờ hững: “Lam Nguyệt, Hồng Nguyệt ẩn giấu bao nhiêu người, toàn bộ bước ra hết! Hội trưởng lão sẽ không chỉ đến một mình Hải Khiếu, vốn dĩ đều ở ba tỉnh phía Bắc… nếu đã chuẩn bị đối phó với bộ trưởng, chỉ một mình ngươi, ngươi xứng sao?”
Ngươi xứng sao?
Lời này, khiến cho Lam Nguyệt khí huyết dâng trào, trong mắt ẩn chứa cơn giận dữ.
Ngọc La Sát một mặt hờ hững, nhìn về bốn phương, chậm rãi nói: “Là Thanh Nguyệt tới? hay là Lục Nguyệt? Nếu đã tới, tại sao không ra gặp một lần. Lam Nguyệt cùng Tử Nguyệt, cũng chỉ là đời thứ 2, thứ 3… đối phó người trẻ tuổi cũng được, nhưng ta không còn trẻ nữa.”
Ngay thời khắc này, từ nơi xa có tiếng cười truyền đến.
Mang theo một chút u oán, “Tử Nguyệt muội muội, chúng ta cũng vẫn còn trẻ, sao lại là già rồi?”
Tử Nguyệt trước tiên có chút giật mình, không kịp phản ứng, không phải đang nói mình.
Mà là đang nói Ngọc La Sát!
Đây là Tử Nguyệt đời thứ nhất!
Ngọc La Sát lộ ra một chút dáng tươi cười, trên gương mặt lạnh lẽo, giờ phút này thế mà lại lộ ra vẻ tươi cười khiến cho người ta có chút khó chịu.
“Tử Nguyệt chính xác là trẻ tuổi, bất quá ta già rồi, ta nghĩ người tới sẽ là Thanh Nguyệt, không nghĩ người tới là Lục Nguyệt nhà ngươi….”
Sau một khắc, một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt bọn người Lam Nguyệt.
Dáng người đầy đặn, mặc một bộ váy dài màu xanh lục, mái tóc dài màu xanh lục tung bay theo gió, mang trên mặt vẻ tươi cười rạng rỡ, đặc biệt khiến người ta động lòng.
Là Lục Nguyệt trong Thất Nguyệt của Hồng Nguyệt!
Đương nhiên, giờ phút này Kim Thương lại là khẽ nhíu mày, nửa ngày sau, lạnh lùng nói: “Là ngươi…Lục Khổng Tước!”
Lão có chút ngưng mi: “Lục Khổng Tước, ngươi cũng xứng làm Lục Nguyệt sao? Ta cứ mãi nghi hoặc, Ánh Hồng Nguyệt sắp xếp bài danh ra sao, Ngọc La Sát làm sao lại là Tử Nguyệt, biết Hắc Quả Phụ là Chanh Nguyệt, ta liền cảm thấy Ánh Hồng Nguyệt có chút không biết xấu hổ, có một chân dính tới lão liền được bài danh phía trước. Bây giờ ta xem như đã hiểu, thật sự là như vậy, Lục Khổng Tước ngươi ngay cả Trạc Tâm Kiều Khách cũng không bằng, cũng xứng bài danh trước Ngọc La Sát sao?”
Kim Thương vốn kiệm lời, giờ khắc này lại là rất lắm lời, mang theo chút bất mãn!
Lời này vừa nói ra, không đơn giản chỉ có Lục Nguyệt biến sắc, nơi xa, Bạch phu nhân cũng không còn gì để nói.
Ngươi đưa ta vào làm gì?
Bất quá, Lục Nguyệt là Lục Khổng Tước…bà ta còn chưa biết rõ lắm.
Kim Thương quả nhiên kiến thức rộng lớn.
Lục Khổng Tước có chút danh tiếng, nhưng là cái dạng giống như Kim Thương nói, năm đó còn không bằng Trạc Tâm Kiều khách bà đây.