Giờ phút này, một đạo kiếm mang chiếu sáng khắp nơi, long trời lỡ đất, mặt đất nứt ra, bầu trời cũng bị xé toạt!
Nơi xa, một âm thanh có vẻ bất đắc dĩ vang lên: “Ta…thật sự chỉ là đi ngang qua thôi!”
Quá là nhiều chuyện bất đắc dĩ!
“Gầm!”
Mãnh hổ gào thét, thiên địa rung động, vô số cây cối trong nháy mắt đứt gãy, hóa thành bột mịn, lộ ra một mảng đất trống lớn, mặt đất nứt toát, một người trong tay cầm trường kiếm, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ; “Thật đó… ta… quả thật không hề có ý gây chuyện với các ngươi…”
Trong mắt mãnh hổ lộ ra một tia sắc bén!
“Một trong 35 phế vật?”
“…”
Cái gì, cái gì đây!
Hồng nhất đường im lặng, mở miệng nói: “Ngươi từng bị lão Viên Thạc đánh sao?”
“Ưm!”
“Khụ khụ, thật có lỗi, thật có lỗi!”
Hồng Nhất Đường nhanh chóng lùi lại, cầm trường kiếm trong tay, bất đắc dĩ nói: “Hiểu lầm, ta sẽ đi ngay, các ngươi cứ tiếp tục, các ngươi tự mình chơi đi… ta đến tìm nữ nhi, mọi người chớ tổn thương hòa khí…nếu thật đánh đến ngươi chết ta sống, cửu sơn thập bát trọng, đây cũng không phải là bảo địa duy nhất của Thương Sơn, coi chừng dẫn các cường giả mạnh hơn đến đây…”
Mãnh hổ ánh mắt lạnh lùng, nhìn về phía Hồng Nhất Đường!
“Một trong Thất phế kiếm?”
“……”
Dẹp mẹ ngươi đi!
Hồng Nhất Đường không nói gì, con hổ bị Viên Thạc đánh qua, cũng tiện như vậy!
Nơi xa, Bán Sơn sớm đã kinh ngạc đến ngây người, gã chạy qua bên kia, liền nhìn thấy cự viên cùng Nam Quyền.
Chạy đến bên này, liền thấy một đầu mãnh hồ cùng… Hồng Nhất Đường?
Thật không tin nổi!
Gã không dám suy nghĩ gì nữa, trong nháy mắt liền trốn chạy, giờ phút này chỉ còn một phương hướng cuối cùng, là chốn không người, gã không dám lưu lại, sau lưng gã truyền đến tiếng kêu thảm thiết, chỉ trong chớp mắt, 16 vị địa ngục chi chủ, đã triệt để bị kim điêu cùng đại xà xé nát vụn.
Chỗ dựa mạnh nhất do Bình Đẳng Vương trấn áp, trong chớp mắt cũng bị nghèn nát.
Kim điêu đúng là mạnh hơn đại xà rất nhiều.
Bán Sơn vừa muốn trốn chạy, chợt cảm thấy tê cả da đầu, trên không, một đạo kim quang lấp lóe, xoẹt một tiếng, không khí bị xé nứt, cự trảo màu vàng trong nháy mắt hiện lên ở đỉnh đầu gã, sắc mặt Bán Sơn đại biến, vội vàng biến mất trong bóng đen!
Ẩn thân thuật!
Nhưng mà… trong mắt của kim điêu, hiện ra một vệt sáng, ầm!
Hắc ám bị phá tan, trong nháy mắt, Bán Sơn hiển hiện, móng vuốt vồ xuống, răng rắc một tiếng, móng vuốt trực tiếp đánh vỡ vụn cánh tay của gã, Bán Sơn lại một lần nữa chộp lấy cơ hội chạy trốn.
Ánh mắt của kim điêu lộ ra vẻ tàn khốc, một tiếng hót dài, không nháy mắt phá không mà ra, nó biến mất ngay tại chỗ, cho đến lúc xuất hiện trở lại, móng vuốt của nó lần nữa lôi Bán Sơn từ trong bóng tối ra ngoài!
Sau một khắc, Bán Sơn nhanh chóng chạy vội về phía Hải Khiếu.
Mà giờ khắc này, Hải Khiếu cũng bị đại xà dùng đuôi đánh trúng, một tiếng ầm vang lên bay ngược ra ngoài, nhưng ả không dám dừng lại mà tiếp tục bỏ chạy, dù cho thương thế cực nặng, ả cũng không thèm quan tâm.
16 địa ngục chi chủ trong nháy mắt đã bị giết, thế liên thủ của bọn họ trong nháy mắt đã tan tành.
Đại xà cũng được, kim điêu cũng được, đều là đáng sợ không gì sánh bằng.
Mấu chốt là… không chỉ hai con này!
Còn hai con nữa!
Cũng may, hai con kia giờ phút này bị Nam Quyền cùng Địa Phúc Kiếm ngăn trở…không, là hai vị đại yêu kia đang ngăn trở bọn họ.
Lúc này, không ai còn kịp suy nghĩ, hai người này tại sao lại mạnh như vậy?
Hai người này vì sao đi theo bọn họ?
Đều không cần suy nghĩ nữa!
Điều duy nhất phải nghĩ bây giờ là làm sao để chạy thoát, làm sao để cầu sinh.
Ai có thể nghĩ tới, bên trong Thương Sơn thế mà lại là nơi dừng chân của bốn vị đại yêu. Vả lại mấu chốt là, bốn vị đại yêu này vốn không hề muốn chém giết, chỉ vì một trong số đó đang gặp nguy hiểm nên mới đồng loạt ra tay!
Đây mới là điểm càng đáng sợ hơn!
Bên kia, Địa Phúc Kiếm nhìn thoáng qua bên này, nhìn thoáng qua cánh tay đứt gãy của Bán Sơn, nhìn thấy Hải Khiếu trọng thương bay ngược trở ra, lại nhìn thấy Luân Chuyển Vương mang theo chuông gió điên cuồng trốn chạy…
Gã chỉ hi vọng bọn gia hỏa này đừng chết.
Bọn họ phải sống cho thật tốt!
Để gã tranh thủ một chút thời gian…
Thế nhưng là đám phế vật này đều sắp bị đánh chết cả rồi.
Hồng Nhất Đường lại thấy phía bên kia Nam Quyền bị cự viên đánh không nương tay, đánh đến Nam Quyền không ngừng thổ huyết…quả nhiên, Nam Quyền cũng là phế vật, gã tuy có mạnh hơn một chút so với dự liệu, nhưng cũng chỉ là thực lực của Húc Quang trung kỳ.
Vậy mà… cũng không đánh lại cự viên.
Bốn con yêu này, một con đang ở vào thế Húc Quang đỉnh phong, ba con khác lại đang ở thời điểm mấu chốt để lột xác, một khi lột xác thành công, có thể xưng là Húc Quang viên mãn hoặc là nửa bước siêu việt đều được.
Con mãnh hổ trước mắt này, chính là một trong số đó.
Địa Phúc Kiếm không ngừng lùi lại, trên mặt nở nụ cười: “Hổ huynh, đối với một người đi đường, cần gì đuổi cùng giết tuyệt…kiếm của ta, cũng không hề thua kém! Các ngươi…dường như đang thủ hộ báu vật gì đấy, chờ đợi thời cơ lột xác, mà thôi, đánh với ta có lẽ sẽ thụ thương, mà thụ thương có thể sẽ làm trễ nãi việc lột xác, chẳng phải là tổn thất lớn rồi sao? Ta vốn dĩ cũng không làm gì cả, không phải sao?”
Mãnh hổ lạnh lùng nhìn gã, khắp người nó rung lên nhè nhẹ, đương nhiên không phải là sợ sệt, mà do nó đang sẵn sàng tấn công.
Rất lợi hại!
Thế nhưng, vậy thì đã sao?
Nhân loại, tất cả đều rất xấu xa.
Ví như kẻ trước mắt này khiến nó nghĩ tới tên đáng ghét của nhiều năm về trước.
Giờ khắc này, mãnh hổ không muốn nghe thêm gì nữa, chỉ muốn đánh chết tên gia hỏa này.
Trong nháy mắt, con mãnh hổ này giống như mây mù, phiêu đãng ở trên không, một cỗ sương trắng bay lên bao trùm Địa Phúc Kiếm ở trong đó, thủy hổ!