Cùng lúc đó.
Trong sơn cốc.
Ba đầu đại yêu có vẻ hơi xao động.
Tiểu xà, dường như bị nhốt rồi.
Quả nhiên, đúng là rác rưỡi.
Ngay một khắc này, trong cốc truyền vang một luồng dao động đặc biệt, luồng dao động đặc biệt đó đến từ con mãnh hổ kia.
Lại một luồng dao động khác, hiển hiện ngay phía trên của hai con mãnh thú còn lại.
“Tiểu xà đúng là đồ phế vật, bị nhốt rồi… còn kim liên…đại khái còn cần thêm một lát mới nở được.”
“Ngươi đi?”
Bên kia kim điêu, cũng là có một luồng dao động đặc biệt truyền đến.
Mãnh hổ nhìn về phía kim điêu, kim điêu cũng nhìn mãnh hổ.
Mà cự viên, giờ phút này cũng đứng bật dậy: “Đừng ở đó ngươi đi hay ta đi nữa, tiểu xà quá vô dụng, động tĩnh gây ra quá lớn, còn nữa, trừ những siêu năng này ta cảm giác như có võ sư ở gần đây… ừm, rất mạnh, ta hình như thấy được thằng ngốc năm xưa... chính là kẻ đánh các ngươi… cùng đồng tộc của các ngươi đó!”
“Ngươi nói bậy!”
Mãnh hổ khẻ gầm lên một tiếng, âm thanh yếu ớt.
Cự viên cũng không quan tâm, nó khịt mũi một cái, “Chỉ là nói, võ sư cùng loại với hắn, rất mạnh… khí huyết thịnh vượng, ta đối phó gia hỏa này vậy!”
Kim điêu cũng khẽ giương rộng đôi cánh, động tác có vẻ hơi lười biếng: “Ta đi giúp tiểu xà vậy!”
Cái đuôi của mãnh hổ chuyển động một hồi: “ Ngoại trừ cái khí huyết rất mạnh kia…hình như còn có một kẻ khác, ta đi đối phó với hắn!”
Trong nháy mắt, ba con đại yêu đã quyết định ra tay.
Sau một khắc, kim điêu giương cánh bay cao, biến mất vô tung vô ảnh.
Mà cự viên, nhảy vọt một cái, cũng đã biến mất.
Mãnh hổ nhìn lướt qua kim liên, một tia sáng lóe lên, tốc độ nhanh vô cùng, cũng đồng dạng biến mất trong sơn cốc.
…
17 vị Tam Dương và 2 vị Húc Quang, đang điên cuồng oanh kích đại xà.
Giờ phút này, một số vẩy rắn kiên cố của đại xà đã bị vỡ nát, nó phát ra những tiếng gào rít phẫn nộ.
Một giọt máu rắn rơi xuống mặt đất, mặt đất bị đập đến rung động.
Nhưng dưới thân đại xà, vẫn bảo vệ một con rắn nhỏ.
Ngay giờ phút này, đột nhiên, một luồng dao động truyền vang mà đến, tất cả mọi người trong nháy mắt đều hiểu rõ ý tứ trong đó.
“Thật yếu, thật ngu xuẩn, tiểu xà… ngươi quả nhiên không có năng lực gì…”
Ánh mắt cự xà lộ ra một tia phẫn nộ, xen lẫn một chút tự ti, thật vậy sao?
Sau một khắc, lúc mọi người còn đang rung động, thì một vòng sáng màu vàng lóe lên rồi biến mất, xoẹt một tiếng, một vị địa ngục chi chủ, trong nháy mắt liền bị xé nát, những cái móng vuốt to lớn màu vàng cào nát hư không!
Chỉ trong một cái chớp mắt, một vị Tam Dương đã bị xé nát tan tành!
Ầm!
Đại xà bạo động, trực tiếp phá vỡ lưới lớn, giờ phút này cũng là vô cùng phẫn nộ, vẫy đuôi một cái, một tiếng ầm vang lên, trực tiếp đánh bay chiếc khiêng nhỏ, sau một khắc lại vẫy đuôi lần nữa, trực tiếp quất một trong số 16 vị địa ngục chi chủ đang thổ huyết thành thịt vụn!
Mà tốc độ của kim điêu, nhanh hơn nó rất nhiều.
Trong chớp mắt, hào quang màu vàng lấp lóe, phạch phạch phạch…tiếng vỡ vụn liên tục truyền đến, 16 địa ngục chi chủ vừa nãy còn vô cùng phách lối, trong chớp mắt đã bị vồ chết 7-8 tên!
Biến cố xảy ra trong thoáng chốc này, khiến tất cả bọn họ sợ ngây người.
Còn Bán Sơn, vừa nhìn thấy cảnh này, gã lập tức quay đầu bỏ chạy!
Điên rồi!
Còn một con đại yêu nữa sao!
Vừa chạy, bỗng nhiên một tiếng vang thật lớn truyền đến, ầm một tiếng, một bóng người ra bay, nơi xa xa, Nam Quyền trực tiếp đằng không bay lên, hét lớn: “Lão tử cũng chả có làm chuyện xấu gì…”
Ầm!
Một quyền đánh ra, đó là quyền của cự viên, một quyền này, dường như có thể đánh nát bầu trời!
Nam Quyền ức đến muốn ối máu!
Con mẹ nó… thật đúng là xui xẻo.
Ta chỉ đi theo để xem thử, ta nào biết được các ngươi đều ở đây, ta cũng không có xuất thủ… cự viên này lại ngửi được mùi của ta mà tìm tới, tốc độ lại cực nhanh.
Gã cũng đánh ra một quyền!
Ầm!
Trời đất ầm vang, Nam Quyền bay ngược mà ra, thổ huyết, xem chút muốn chửi mẹ nó, thảo, thật mạnh?
Húc Quang đỉnh phong?
Không, có lẽ còn mạnh hơn.
“Aii…lợi hại… đây chính là Phế Quyền vương của tam thập ngũ thái điểu sao?”
Giờ khắc này, một âm thanh kinh dị truyền thẳng vào tai Nam Quyền, Nam Quyền cả kinh, sau một khắc ý thức được điều ý đó không ổn, vừa thổ huyết vừa nhìn về phía cự viên, quả nhiên, ánh mắt cự viên lộ ra một vẻ nghi hoặc.
Phế Quyền vương?
Cái gì là cái gì đây?
Không cần phải nói, giờ phút này gã đại khái hiểu ra, cự viên này đã ở đâu nghe được danh hiệu này, là nghe từ Viên Thạc!
Nhất định là lão!
Đúng, cự viên này, nhất định là một trong năm thành viên đã khiến Viên Thạc lĩnh ngộ được Ngũ Cầm thế.
Cự viên cũng rất ngạc nhiên, lại đánh ra một quyền!
Ầm!
Long trời lỡ đất, mà Nam Quyền cũng phá không mà ra, trong nháy mắt liền trốn chạy, không đùa được, mẹ nó quá lợi hại, thực lực của gã cũng vô cùng mạnh mẽ, nhưng cũng không thể trêu vào nó!
Gã vừa bỏ chạy trong nháy mắt, đột nhiên ở nơi xa, một tiếng hổ gầm chấn động trời đất!
Ầm!