TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 773: Thương Sơn náo nhiệt (6)

“Đại Ly?”

Có một ác quỷ địa ngục cười nói: “Chính là cái quốc gia mà nghe nói hàng trăm năm trước đây đã từng chiến đấu với Thiên Tinh vương triều, sau đó cũng không thấy xuất hiện nữa, có lẽ đã sớm trở thành một tiểu quốc hoang dã bị hủy diệt rồi?”

Đúng vậy, Ngân Nguyệt đều là những vùng đất hoang dã.

Huống hồ chi, còn phải vượt qua vô số dãy núi, xâm nhập vào trong mới có thể đến được tiểu quốc Đại Ly, đó còn không phải là bộ lạc dã nhân hay sao?

Cũng có thể coi là một quốc gia sao?

Cả trăm năm nay đều chưa từng nghe nói đến tiểu quốc này, may mà kiến thức của họ không đến nỗi tồi, mới biết được phía sau Thương Sơn còn có một quốc gia như thế tồn tại.

Luân Chuyển Vương không nói gì, Đại Ly… kỳ thực gã cũng biết, cả trăm năm nay đều không có tung tích, có lẽ đã bị tự nhiên hủy diệt cũng nên.

Nhưng bọn gia hỏa này, đúng là quá mức phách lối.

Gã không thèm để ý, trầm giọng nói: “Được rồi, đừng nói những thứ này nữa, tiếp tục truy lùng đi!”

Sau lưng, một số ác quỷ nhanh chóng thi triển thần thông, mỗi người một bản lĩnh, không bao lâu liền khóa chặt phương hướng, nhanh chóng tiến lên.

Người đến đây, liên tiếp từng đoàn từng đoàn.

Bọn chúng vừa đi khỏi, một bóng người đáp xuống.

Nam Quyền!

Hạ Dũng cũng nhìn thấy con mãng xà bị vứt bỏ kia, lại nhìn xung quanh một chút, cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên trời, nói khẽ: “Không tầm thường… Thương Sơn cũng không phải là nơi tốt lành gì, nơi này… rất nguy hiểm!”

Là một võ sư Ngân Nguyệt, lão từng đến qua Thương Sơn.

Mấy năm trước, thậm chí vào thời điểm siêu năng còn chưa quật khởi, lão đã đến qua, khi đó, lão kỳ thực cũng mơ hồ phát giác một chút gì đó không bình thường, mà Viên Thạc kỳ thực cũng biết.

Viên Thạc nói lão xâm nhập núi lớn mấy năm, cảm nhận được Ngũ Cầm chi thuật, kỳ thực chính là đến Thương Sơn.

Mà có thể khiến cho Viên Thạc cảm ngộ ra Ngũ Cầm thuật cường hãn, Ngũ Cầm mà lão đã quan sát năm đó, có thể thấy được là loại không tầm thường.

Nhiều năm trước, những dã thú trong Thương Sơn, đã mạnh hơn những dã thú bình thường, bây giờ siêu năng đã quật khởi hơn 20 năm, có lẽ, Thương Sơn quả thực sẽ sinh ra một số sự việc đáng sợ.

Lý Hạo, sao lại chạy đến đây?

Bọn người của tam đại tổ chức thật là không sợ chết, đều là siêu năng, lại thật dám tiến vào Thương Sơn.

Võ sư còn đỡ hơn chút, nhưng những siêu năng này rõ ràng đều bị để mắt đến.

Cũng không biết yêu vật trong núi có phải là lũ cầm thú mà năm xưa Viên Thạc đã quan sát hay không, nếu là phải, vậy chơi vui rồi, năm đó những cầm thú kia đã vô cùng cường đại, bây giờ… e rằng càng cường đại hơn!

“Ngũ Cầm, bao gồm: hổ, gấu, nai, vượn, chim…”

Lão ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt võ sư rất tốt, lão dường như thấy được một con diều hâu to lớn, có lẽ chim mà Viên Thạc quan sát chính là con diều hâu này?

Không trùng hợp vậy chứ?

Cười một tiếng, Hạ Dũng cũng nhanh chóng tiến lên, một đường theo dõi.

Lần này đến Ngân Bắc, thậm chí giờ phút này tiến vào Thương Sơn, mục đích của lão kỳ thực cũng không quá nhiều, đi một bước nhìn một bước, có lẽ Lý Hạo sẽ cho mình một chút kinh hỉ.

Mặt khác, Lý Hạo cũng biết Ngũ Cầm chi thuật.

Bên trong Thương Sơn này, thực ra là một cơ hội tốt để Lý Hạo có thể nâng cao Ngũ Cầm thuật, chỉ là xem cơ hội phải chăng sẽ biến thành tuyệt cảnh.

“Nếu là những mãnh cầm mà năm đó Viên Thạc cảm ngộ, bây giờ thành đại yêu, nghe nói năm đó Viên Thạc còn đánh qua một số mãnh cầm cường hãn, nếu những đại yêu này là lũ cầm thú năm đó, còn đã thành tinh… ha ha ha, Lý Hạo sẽ rất hạnh phúc!”

Giờ phút này, Hạ Dũng bỗng nhiên có chút chờ mong cảnh tượng như vậy xuất hiện.

Ví như mãnh hổ mà năm đó bị Viên Thạc đánh qua, bây giờ đã thành tinh, Lý Hạo nếu dám thi triển Ngũ Cầm thuật, hảo gia hỏa, có hay không sẽ bị mãnh hổ đánh chết?

Kẻ thù của Viên Thạc đầy khắp thiên hạ, cũng không phải là nói dối.

Ngoại trừ con người, còn có động vật nữa.

Đang nghĩ, ánh mắt Hạ Dũng khẽ động, bỗng nhiên nhìn về phía sau, tiếp theo, nhanh chóng nhảy lên, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.

Lão vừa rời đi một lúc, lại có một người đuổi tới.

Tốc độ cực nhanh.

Chỉ trong chớp mắt, đáp xuống nơi Hạ Dũng vừa đứng.

Người tới nhìn về phía trước, nhướng mày : “Nam Quyền?”

Hạ Dũng đến đây làm gì?

Gia hỏa này quả thực rất ngông cuồng, một thân khí huyết đã đến mức cực hạn, lão thật sự cho rằng mọi người là đồ đần, đều nhìn không ra?

Bất quá… dù cho liều chết cũng chỉ địch lại Húc Quang mà thôi, phách lối như vậy làm gì.

Hồng Nhất Đường oán thầm trong lòng, lão già ngông cuồng, coi chừng Bắc Quyền cũng còn sống, một quyền đánh chết cái tên vương bát đản ngươi.

Nhìn phía trước một hồi, Hồng Nhất Đường thở dài có chút ai oán.

Tới đây làm gì?

Thương Sơn a!

Mười năm trước, nơi này đã có rất nhiều đại yêu cấp bậc Tam Dương, tên khốn Lý Hạo này, chỗ nào nguy hiểm thì ngươi sẽ chạy đến đó đúng không? Nữ nhi đáng thương của ta… ba ba đến cứu con đây, con có thể chạy chậm một chút được không!

Vừa nghĩ đến mấy con đại yêu Tam Dương kia, Hồng Nhất Đường cũng nhức đầu, đó là 10 năm trước, sau 10 năm, đệt con mẹ nó, không chừng đã thành đại yêu Húc Quang, thậm chí còn lợi hại hơn, cái vùng đất quỷ quái này, lão cũng không dám tùy tiện đến đây.

Người của Đại Ly không đến đây, phải chăng thật sự là đã không còn người nữa?

Là bị đại yêu của cửu trọng thập bát sơn giết sạch sao!

Cách đây vài năm lão còn gặp được mấy tên, bất quá… đều đang chạy trốn, Thương Sơn thật không phải là một nơi tốt để ẩn núp.