Bọn hắn thuận lợi.
Nhưng Hải Khiếu cùng Bán Sơn, lại không thể cho là quá thuận lợi.
Một con mãng xà đột nhiên rơi xuống, bị một đạo thủy tiễn của Hải Khiếu bắn chết, ả nhíu mày, trầm giọng nói: “Những yêu vật này, thực lực nhỏ yếu không gì sánh được, chỉ có một ít bản lĩnh… cũng dám công kích chúng ta, không cảm giác được uy hiếp đến từ chúng ta sao?”
Ả cùng Bán Sơn, trên đường đi đã nhiều lần bị tập kích.
Có rắn, có chim, có thú vật, có cả báo…
Đều rất nhỏ yếu, có một số thậm chí chỉ là những dã thú đơn thuần.
Thế nhưng, bọn gia hỏa này lại dám tập kích bọn họ, đây là do bọn chúng không cảm nhận được nguy cơ sao?
Không có nguy cơ gì, thế nhưng luôn bị công kích cũng rất phiền phức, còn khiến cho bọn họ chậm trễ việc truy lùng.
Bán Sơn lại không nói lời nào, chỉ là xem xét bốn phía, hồi lâu, mở miệng nói: “Trong núi có khả năng có một con đại yêu, Hải Khiếu, nơi đây….không nên ở lâu! Chúng ta hình như đã bị để mắt tới, những tiểu yêu này chỉ là bị đại yêu thúc đẩy, đến tập kích chúng ta mà thôi.”
Hải Khiếu cười: “Ta cũng có chút cảm giác như vậy… bất quá, ngươi sợ cái gì? Cho dù có đại yêu, gia hỏa này không dám tự mình xuất hiện, mà là thúc đẩy những sinh vật bé nhỏ này công kích chúng ta, chẳng lẽ chỉ trông cậy vào một số yêu vật cấp độ Tinh Quang hay Nguyệt Minh đã có thể tạo thành tổn thương cho chúng ta sao, làm tiêu hao sức lực của chúng ta hả?”
“Nếu là như vậy, đại yêu kia… cũng chỉ có như thế, Tam Dương cũng là đánh giá cao nó!”
“Nếu thật là như thế, có lẽ còn có chút thu hoạch ngoài ý muốn.”
Về phần thu hoạch ngoài ý muốn là gì?
Thông thường những địa phương có đại yêu đều có bảo vật, có thể sẽ chôn giấu lượng lớn Thần Năng thạch, có thể sẽ có một số di vật từ thời cổ văn minh, nếu không cũng sẽ là một số thiên tài địa bảo.
Những yêu vật này, đại đa số đều là cộng sinh với những thiên tài địa bảo này mà sinh ra đời.
Hải Khiếu nói, lại cười: “Ta nghe nói, Trung Bộ có một số đại yêu, thậm chí còn bảo vệ một số di tích cổ, ở nơi Thương Sơn người thưa thớt này, nhưng vào thời cổ văn mình có lẽ có cường giả ở đây bế quan, nói không chừng còn có thể gặp được một số đạo tràng thời cổ văn minh.”
Bán Sơn nhíu mày.
Ả Hải Khiếu này lòng tham không nhỏ.
Gã là một người cẩn thận, kỳ thực bị những yêu vật này công kích gã liền muốn bỏ đi, giết Lý Hạo… có thể giết đương nhiên là tốt nhất, giết không được thì thôi.
Phía Diêm La chết hai vị Tam Dương, nhưng vùng đất bí hiểm chưa từng được biết tới như Thương Sơn này, tốt nhất là đừng nên tùy tiện xâm nhập.
Hải Khiếu thấy gã không nói, có chút bực bội.
Một cường giả cấp độ Húc Quang chỉ bởi vì sự công kích của vài con yêu vật bé nhỏ không gì sánh được, chần chừ không ra quyết định, làm lỡ thời cơ, cứ kéo dài thời gian như vậy, có lẽ bọn Lý Hạo đã cao bay xa chạy rồi.
“Bán Sơn, chỉ là một số yêu vật vừa thành tinh bé nhỏ mà thôi.”
Hải Khiếu có chút nổi nóng: “Nếu nó thật sự dám đến, ta sẽ giết nó, còn về phần bảo vật mà nó đang bảo vệ, nếu có đều thuộc về ngươi!”
Bán Sơn không nói gì, lần nữa ngồi xổm xuống xem xét manh mối.
Một lát sau, dọc theo một phương hướng tiến về phía trước.
Gã lựa chọn tiếp tục, nhưng gã cũng có ý nghĩ của mình, ở đây nhiều nhất là 3 ngày, 3 ngày sau gã liền rời đi, không có khả năng ở quá lâu, đây cũng chỉ là bên ngoài của Thương Sơn mà thôi.
Ai biết Lý Hạo những người kia, có thể hay không đã chạy vào chỗ sâu tít.
…
Sau khi bọn Hải Khiếu rời đi không lâu, Luân Chuyển Vương mang theo một đám Tam Dương mặt đầy hoa văn nhanh chóng đi theo.
Tốc độ Luân Chuyển Vương rất nhanh, kiểm tra một hồi con đại xà vừa bị đánh chết kia, khẽ nhíu mày, Thương Sơn thế mà nhiều yêu vật như vậy, xem ra nơi đây có lẽ có một chút đặc thù, hoặc là có một cái mỏ thần năng nhỏ cũng không nhất định.
Thần Năng Thạch, phần lớn đều ở trong di tích.
Nhưng cũng có người từng phát hiện, có một số Thần Năng Thạch chôn giấu dưới mặt đất, cùng loại với khoáng thạch, chỉ là số lượng rất ít, phần lớn đều là một số tài nguyên khoáng sản vô dụng bị vứt bỏ, ẩn chứa một chút ít Thần Năng Thạch.
Cái này cũng nói lên rằng, Thần Năng Thạch tại thời kỳ cổ văn minh có lẽ có rất nhiều, chất chứa ở dưới đất, thậm chí là một khoáng mạch Thần Năng Thạch thật sự.
Chỉ là sau khi trải qua vô số năm tháng, năng lượng bên trong Thần Năng Thạch bị trôi mất, cho nên tạo thành một số tài nguyên khoáng sản, đại đa số đều là các khoáng sản vô dụng bị vứt đi.
Sau lưng gã, một tên siêu năng giống như ác quỷ, âm thanh bén nhọn không gì sánh được: “Luân Chuyển Điện chủ, ngươi tọa trấn Ngân Nguyệt nhiều năm, chẳng lẽ chưa từng đến Thương Sơn tìm kiếm?”
Luân Chuyển Vương khẽ nhíu mày.
Bình Đẳng Vương cũng không có kiêu ngạo như vậy, những tên ác quỷ địa ngục dưới trướng của gã, ngược lại ai nấy cũng đều phách lối vô cùng, đối với mình cũng không chút khách khí.
Là một trong Thập Điện chi chủ, tuy nói thực lực chưa tới Húc Quang, nhưng địa vị so với bọn gia hỏa này là cao hơn một cấp, kết quả, 16 Địa Ngục chi chủ đến đây, dường như không có để gã vào trong mắt.
Luân Chuyển Vương lạnh lùng nói: “Thương Sơn vốn không nằm trong phạm vi Ngân Nguyệt, chỉ là một khu vực ở biên giới mà thôi, đối diện chính là Đại Ly, tùy tiện tiến vào Thương Sơn sẽ dễ dàng gây nên một số phiền phức.”