TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 475: Bóng lưng khủng bố (5)

Hội trường, dần yên tĩnh.

Lưu Long và Liễu Diễm đều là những kẻ đầu đất, không nói được lời nào, lúc này, trong lòng lại có chút chấn động và phát cuồng.

Tên Lý Hạo này... bây giờ nói dối ngày càng lợi hại rồi!

Rõ ràng là bản thân tự luyện tới bị thương, chẳng những lôi ra hai vị Tam Dương, còn lấy được một viên Huyết Thần Tử để chữa trị, lại được tặng một nhẫn trữ năng, ngoài ra thêm 100 phương hỏa hệ năng, bây giờ còn khiến Hồng Nguyệt rơi vào hoàn cảnh càng rắc rối hơn nữa chứ.

Đây chính là thứ đáng sợ nhất của người có học sao?

Trong vài câu nói hời hợt qua loa, vậy mà đã tạo ra vô số mâu thuẫn rồi!

Cần biết, những người trước mặt, rất nhiều trong số đó đều là kẻ thù của hắn.

Nhưng lúc này, ngay cả Tử Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa rồi.

Bên cạnh, Hách Liên Xuyên lần nữa vỗ vỗ Lý Hạo, có hơi hối hận nói: "Ngươi đừng nói càn nữa, những thông tin ngươi đóng góp cho Tuần Dạ Nhân, chúng ta đều đã tính vào đại công cả, người làm sao mà cứ nói lung tung mãi!"

Thật đáng tiếc a!

Mặc dù ông ta cảm thấy, nói những lời này ra, hiệu quả cũng không tệ.

Nhưng nếu giao cho bộ trưởng, ngài ấy có lẽ có thể tạo ra động tĩnh càng lớn hơn.

Tên tiểu tử, ngươi vẫn còn non lắm... tin tức này, vẫn chưa đủ bùng nổ!

Chân truyền mở ra, khu vực Trung Bộ, một vài đại lão đều muốn có Huyết Thần Tử, bản thân không dùng, cho con gái, ai hi vọng con gái của mình, là người bình thường chứ?

Luyễn võ, đã đủ mệt rồi!

Một viên Huyết Thần Tử, tiết kiệm được thời gian mấy năm, gia tăng nội lực, tùy tiện đi giết vài kẻ Hồng Nguyệt môn không phải xong chuyện rồi sao?

Lý Hạo cúi đầu: "Bộ trưởng, con người tôi, nếu không nói thì thôi... nói rồi, vậy thì chỉ có lời thật lòng!"

"..."

Được thôi, ngươi cứ coi như ta chưa nói gì.

Hách Liên Xuyên cũng không nói gì nữa.

Hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Các vị... việc Lý Hạo tôi bị thương, chỉ đến đây thôi! Hồ Định Phương, ngài cũng đừng không có việc gì thì gây thêm phiền phức cho Tử Nguyệt, người ta bây giờ trong lòng không chừng đã phát điên đến thế nào, ngài đánh chết ngài ấy, nói không chừng người khác còn tưởng chúng ta đến lấy một viên Huyết Thần Tử Tam Dương đỉnh phong... tìm ngài đòi, ngài cũng không thể không cho!"

Hồ Định Phương liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.

Nếu Lý Hạo đã hồi phục được phần nào thương thế, ông ta tự nhiên cũng sẽ không vạch lá tìm sâu.

Lúc này, Lý Hạo mới có thời gian, nhìn về cửa nội thành một cái.

Quả nhiên như vậy!

Hắn đã nhìn thây một con Đại Ô Quy, nói lớn không lớn, chỉ là ở phía trên thành trì, lúc ẩn lúc hiện.

Một con Ô Quy rất sống động!

Lại nhìn lên hai chữ lớn ở trên thành trì... đó là chứ cổ, hắn biết.

"Chiến Thiên!"

Hai chữ lớn này, lơ lững trên cửa thành, chỉ là thấy được hai chữ này... càng cảm thấy khí huyết dâng trào, sóng lòng cuồn cuộn.

"Vương gia nuôi dưỡng Đại Ô Quy..."

Hắn nghĩ đến câu ca dao này, từ đó thấy được Vương gia nghe qua không mạnh, không có đủ tính công kích.

Hai chữ này với câu ca dao của Vương gia không hợp.

Chiến Thiên... rất có khí phách, khẩu khí rất lớn.

Chiến Thiên Thành?

Lý Hạo nhìn hai chữ đó, nhất thời có ý muốn hét lên.

Ngay lúc này, Hồ Định Phương đột nhiên hỏi: "Ngươi biết hai chữ này?"

Hắn không biết.

Trong hội trường, thật ra cũng không có mấy người biết, Hách Liên Xuyên biết, đó là do lúc trước ông ta đi thăm dò điều tra ra, dẫu sao có thể đến được đây, không có cường giả, một vài thành viên thăm dò cũng không đến được.

Lý Hạo gật đầu, hít một hơi thật sâu: "Chiến Thiên!"

Chiến Thiên?

Mọi người nghiền ngẫm một hồi, đều khẽ nhíu mày, khẩu khí thật lớn, rất quyết đoán.

Chiến Thiên Thành!

Chiến đấu với trời sao?

Lý Hạo lại nhìn, hắn nhìn chăm chăm vào hai chữ này, là ai viết chứ?

Hắn không rõ!

Nhưng hắn biết, người viết được hai chữ này, nhất định là một vị hào kiệt có khí phách to lớn, lúc viết, Lý Hạo thậm chí cảm nhận mơ hồ trong đó, người đó thật sự có gan chiến đấu với trời xanh!

Cuồng, mạnh!

Đây là thành của Vương gia?

Hắn không biết, nhưng, rất có khả năng này.

Vương gia, xếp trong Bát Đại Gia không tính là quá cao sao?

Lý Hạo có vẻ hơi nghi ngờ, một Vương gia, nếu như đã có thành trì cường hãn như vậy... Lý gia ta thì sao?

Không đến mức chỉ lưu lại một thanh kiếm thôi chứ?

Đủ loại nghi ngờ ẩn chứa trong lòng.

Hắn lại quan sát tỉ mỉ tòa thành này lần nữa, rất cao, ít nhất cũng phải trăm mét, cũng không thể phi thiên, cửa thành này... e là khó mở.

Phía trên thành trì, hình như là một lầu cổng thành, ẩn hiện trong bóng tối, không nhìn ra được gì nhiều.

Nhưng mà, mơ hồ trong đó dường như có thể nhìn thấy thân ảnh màu trắng.

Vị bạch ngân Thiên Phu Trưởng kia ở phía trên đó sao?

Nếu như đối phương không xuống... cổng nội thành này, phải chăng sẽ không mở được rồi?