Lý Hạo giật mình, nhìn về phía vị Đế Tôn này, lần này, ngược lại có chút chân tâm thực ý: “Tiền bối ngược lại có mấy phần cảnh tượng tu đạo, ta đến Thiên Phương, vốn dĩ tưởng rằng tất cả mọi người đều vì tu đạo mà đến, kết quả phát hiện tất cả đều đang phong bế bản thân, không chỉ như thế, ngay cả tâm tính cũng không bằng một số cường giả ta từng gặp qua, một chút cảnh tượng Đế Tôn cũng không có! Động tí là nổi giận, vô năng bèn sủa bậy cả lên, có ý nghĩa gì chứ?”
Lời này ngược lại có ý riêng.
Không Tịch cười: “Có vài người hoàn toàn dựa vào vận khí tấn cấp, hoặc dựa vào sự dìu dắt của người khác, tự thân không có bản lĩnh thực sự gì, để đạo hữu chê cười, loại người này cả một đời cũng chỉ có thể gắn mác Đế Tôn thôi, cũng không có thực lực Đế Tôn! Vô cớ làm mất mặt Đế Tôn, khiến người chê cười, không cần để ý đến!”
Lý Hạo thổn thức: “Là ta hẹp hòi, cảm thấy Đế Tôn trong thiên hạ đều như thế cả.”
“Phần lớn là vậy.”