TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 271: Bí mật bát quái (1)

Viên gia.

Lúc này Lý Hạo và Viên Thạc đều trợn to hai mắt, nhìn hai viên đan dược trước mặt, đúng hơn là thứ này được luyện chế thành hình dáng đan dược.

Giờ Viên Thạc cũng khó tránh khỏi có chút kích động: "Không ngờ Hầu Tiêu Trần thật sự đưa tới bảo vật, thứ này nhất định sau khi hắn giết cường giả Hồng Nguyệt rút ra, Nguyên Thần Binh có thể rút ra... không biết thạch đao có thể hay không."

Lão quan tâm điểm này hơn.

Vốn lão cứ tưởng chỉ Lý Hạo có thể, cho nên dù lão cũng có chút mưu đồ riêng, hoặc làm thịt người của Hồng Nguyệt, cướp đoạt Hồng Ảnh, mấu chốt là lão nhìn không thấy sờ không được.

Làm sao rút ra?

Nhưng Hầu Tiêu Trần có thể, vì sao lão không thể?

Thạch đao không phải Nguyên Thần Binh sao?

Viên Thạc cảm thấy xác suất lớn chính là Nguyên Thần Binh, vậy nhất định có chỗ đặc biệt nên có thể rút ra được.

Một suy nghĩ đã bị chôn vùi từ lâu nay lại xuất hiện.

Phải diệt!

Diệt ai?

Hồng Nguyệt.

Trước đó lão không suy nghĩ nhiều đến vấn đề này, dù sao cũng đánh không lại Ánh Hồng Nguyệt, chạy tới trả thù cũng không cần thiết, còn dễ dàng trở thành mục tiêu.

Nhưng nếu giết người của bọn chúng, có thể rút ra lực lượng của Hồng Nguyệt?

Đây chính là chí bảo của võ sư.

Điều khiến Viên Thạc vui vẻ không chỉ là lần này lấy được Huyết Thần Tử, mà quan trọng là cho người con cá không bằng dạy người câu cá. Lão càng muốn từ chỗ Hầu Tiêu Trần, đạt được phương pháp rút ra Hồng Nguyệt.

Có phương pháp, lão có thể móc sạch bên Hồng Nguyệt, điều kiện tiên quyết là lão còn sống, không bị cường giả Hồng Nguyệt truy sát đến chết.

"Không được... ta nhất định phải hỏi Hầu Tiêu Trần mới được!"

Viên Thạc bình thường hiếm khi hưng phấn, nhưng giờ lại không kìm được hưng phấn: “Chờ ta hỏi ra được, ngày nào ta hứng thú đi càn quét, có lẽ chúng ta có thể phát tài, thứ này phối hợp với kiếm năng, ta cảm thấy ngươi sẽ rất nhanh trở thành Đấu Thiên."

Lý Hạo cũng nhe răng cười! Cười không ngậm được mồm.

"Lão sư, ta cảm giác Huyết Thần Tử của Nhật Diệu hình như kém hơn so với Hồng Ảnh lớn lần trước, Hồng Ảnh lần trước kia chẳng lẽ không phải Tam Dương sao?"

"Có thể là không, Đoạn Thiên kia cũng chỉ là Tam Dương sơ kỳ, Hồng Ảnh mang theo có thể là Nhật Diệu đỉnh phong."

Nhật Diệu đỉnh phong, Viên Thạc lão hấp thu hơn phân nửa lực lượng, gần một nửa cho Lý Hạo, Lý Hạo mượn cơ hội bước vào Phá Bách sơ kỳ.

Lần này, lão định để Lý Hạo hút viên đan cấp độ Nhật Diệu, Lý Hạo dễ dàng hoàn thành thân thể nội kình ngoại phóng, về phần có thể đầu người ngoại phóng nội kình hay không, vậy thì khó nói lắm, có chút nguy hiểm.

Nhưng chắc cũng không kém là bao nhiêu.

Đợi đến lúc đó, Lý Hạo lại cảm ngộ hình thức ban đầu của thế, coi như là Phá Bách viên mãn.

Đấu Thiên, cần Lý Hạo hiểu thêm về thế, mới có thể thuận lợi bước vào.

Lão trải xong đường cho quan môn đệ tử của mình, lão biết mình không thể ở nơi này lâu, rồi có ngày nhất định phải đi, dẫn dắt ánh mắt của mọi người rời khỏi Ngân Thành.

"Đêm nay đi di tích!"

Viên Thạc có quyết định, thấp giọng nói: "Nhất định phải tăng tốc, nếu lần này không thể mở ra, vậy thì phải chờ, ta nghĩ cách che giấu di tích, sau này ngươi coi như di tích không tồn tại, chờ chúng ta có đủ thực lực, lại đi thăm dò."

Lão nhìn thoáng qua di tích kia, tuyệt đối không đơn giản.

Còn cánh cửa kia, lão từng thử đánh một quyền, không hề nhúc nhích. Nếu lần này kiếm của Lý Hạo và đao trên tay mình không thể nào mở cửa, vậy chỉ có thể chờ đợi thời cơ.

"Ừm!"

Lý Hạo gật đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm đan dược màu đỏ trước mặt, càng nhìn càng chờ mong.

Lần trước hắn hấp thu song không tiêu hóa nổi, cho nên cùng lão sư song tu, lão sư hút rất nhiều, lần này bản thân lão sư có cấp độ Tam Dương, mình độc hưởng một mình, có lẽ hiệu quả vượt quá tưởng tượng.

Hai sư đồ đều không nói gì. Ai nấy đều có suy nghĩ riêng, nghĩ đến những điều tốt đẹp của riêng mình.

Họ đang đợi, chờ đến đêm nay sẽ đến di tích.

Hách Liên Xuyên đã đi, giờ Ngân Thành lại là thiên hạ của họ, dù gây chút động tĩnh, cũng có thể giải quyết.

...

Sắc trời dần dần đen lại. Đợi đến hơn 9 giờ tối, đã hoàn toàn đen kịt.

Viên gia.

Đêm nay hai sư đồ lần này không lái xe, mà đi bộ.

Dưới bóng đêm, hai bóng dáng lao nhanh như gió, tốc độ nhanh chả khác viên hầu, động tác cũng rất nhẹ nhàng, không phát ra thanh âm nào, đều mặc áo đen, di chuyển nhanh chóng ở dưới bóng đêm.

Dù Viên Thạc bị thương chưa lành, nhưng tốc độ vẫn hơn xa Lý Hạo.

Lý Hạo ban đầu dùng Viên Thuật đuổi theo, nhưng vẫn đuổi không kịp.

Chờ ra khỏi thành khu, Lý Hạo không dùng Viên Thuật nữa, chân đạp đại địa, một cỗ thế yếu ớt lan ra, mượn dùng đại địa chi lực, tiện thể cảm ngộ một chút đại địa chi thế.

Trước đó huyết khí dung hợp thế, đối với Lý Hạo cũng là một lần tăng lên.

Cảm ngộ với thế sâu hơn!

Giờ hắn chạy trên đại địa, cảm nhận khoái cảm cước đạp thực địa, bay như tên bắn, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Phía trước, Viên Thạc quay đầu nhìn lại, lại tăng nhanh tốc độ, khẽ nhếch môi cười.

Thật tốt!

Nó lại có cảm ngộ cực kỳ đặc biệt đối với thế, không kế tục con đường của lão, đây không phải chuyện xấu, ngược lại là chuyện tốt khiến lão kiêu ngạo và vui mừng.

Bản thân lão rất mạnh, Viên Thạc cũng cảm thấy thế của mình rất lợi hại. Không có nghĩa là lão hi vọng Lý Hạo cũng giống mình, đi theo con đường tương tự, theo ngũ cầm chi thế. Lão là đệ nhất nhân ngũ cầm chi thế, Lý Hạo rất khó vượt qua hắn, đây không phải là điều mà lão muốn thấy.

Lão bước nhanh hơn, ở phía sau Lý Hạo cũng đang không ngừng suy nghĩ.

Không đủ nhanh!

Chân đạp thực địa là tốt, nhưng cảm giác còn chưa đủ nhanh, hơi chậm.

Trong Ngũ Cầm Thuật, Viên Thuật, Phi Điểu Thuật cũng có thể gia tốc, nhưng Lý Hạo rất hiếm khi học Lộc Doanh Thuật.

Ngũ Cầm Thuật, hổ, gấu thiện công, vượn, chim thiện trốn.

Duy chỉ có hươu, không cao không thấp.

Không bay cao như chim, không nhanh nhẹn bằng viên hầu, không có sức mạnh như hổ gấu.

Ngũ Cầm Tân Thư đã nói Lộc Doanh Thuật chủ yếu uyển chuyển.

Uyển chuyển, chim uyển chuyển sao?

Giờ Lý Hạo suy nghĩ rất nhiều.

Hắn lại nghĩ tới lời của lão sư, viên hầu trong núi rừng rất mạnh mẽ.