Gã nhìn hai người, lộ ra nụ cười: “Chiếm đoạt thế giới Ngân Nguyệt, cũng có hi vong thành đế! Thế giới Ngân Nguyệt nhường cho Trịnh Vũ! Song đạo vũ trụ hợp nhất cũng có thể thành đế, Lý Đạo Hằng ngươi chẳng phải có dự định này sao…vũ trụ đại đạo này thuộc về ngươi, ngươi thấy thế nào? Còn ta… chỉ cần ngôi sao thời gian này thôi… dù là một nửa cũng được, mặt khác, đi tìm nguồn gốc thế giới âm dương của Tân Võ, ba người chúng ta đều sẽ có thu hoạch!”
“Nếu không, cứ tiếp tục như thế, ba người chúng ta sẽ không thu hoạch được bất cứ cái gì, Lý Hạo mặc dù trước mắt cũng không tính quá mạnh, nhưng hắn tiến bộ nhanh chóng, không cách nào tưởng tượng được… một khi hắn chiếm được ngôi sao kia, dung hợp vũ trụ song đạo, có lẽ chúng ta sẽ bị hắn giết chết!”
Tam phân thiên hạ sao!
Trịnh Vũ cười: “Ta không có ý kiến, Lý Đạo Hằng ngươi thấy sao?”
Nam tử đeo kiếm nhìn Trịnh Vũ, vô cùng hờ hững: “Trịnh Vũ cần gì phải ra vẻ chứ? Đã qua nhiều năm như vậy, người khác không hiểu rõ ngươi, nhưng ta hiểu rất rõ ngươi! Nếu không phải ngươi một mực quấy rối, có lẽ mấy năm trước ta đã thành công! Đừng tưởng rằng ta không biết, ngươi vẫn luôn kéo lấy chân ta!”