TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 249: Đại chiến (1)

Chiếc xe hơi màu bạc, chậm rãi tiến về phía trước.

Trên xe, hai người một chó.

Lái một lúc, Lý Hạo có chút xao động bất an, hít sâu một hơi, vừa lái xe, vừa nói: "Lão sư, nếu là Kiều Bằng ở đó, vậy tài xế kia của hắn cũng ở đó, ta đánh không lại thì làm sao giờ?"

Ở trong mắt của Lý Hạo, tài xế Kiều Bằng kia chính là tồn tại cấp độ Nguyệt Doanh.

Phá Bách viên mãn!

Đương nhiên, hôm nay đối phương được mời tham gia yến hội của Tuần Kiểm Ti, nhưng đối phương đi trễ, hoặc là dứt khoát không đi... ai biết được?

Dù sao Lý Hạo không hỏi đối phương có đi hay không, nhưng nếu xui xẻo thì có thể gặp phải y.

Viên Thạc đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở mắt: "Ngươi cũng tiến vào Phá Bách, tu luyện Ngũ Cầm Thuật và Cửu Đoán Kình, cho dù không địch lại, cũng không thể bị người ta giết trong nháy mắt! Lấy vô tâm đối hữu tâm, nếu thật đánh không lại, vậy cứ đánh kiểu cù cưa! Hắc Báo cũng có chút thực lực, phối hợp tốt thì không chết nhanh vậy đâu."

Lời lẽ khá vô tình.

Không chết nhanh vậy đâu.

Hiển nhiên, Viên Thạc đã cân nhắc qua tình huống khi hắn đối đầu đối thủ, nhưng Viên Thạc vẫn mang theo Lý Hạo cùng đi.

Lý Hạo trầm mặc không nói.

Viên Thạc bình tĩnh nói: "Chim ưng con cũng có lúc phải giương cánh bay cao, ngươi có kiếm năng nơi tay, ta không sợ ngươi bị thương quá nặng, dù sao ngươi có thể phục hồi. Ta sợ thì sợ, ngươi ngay cả can đảm cũng không có, là một tên võ sư, đây là điều không thể chấp nhận."

"Làm quan môn đệ tử* của ta, ta không bắt buộc con phải chống lại cường giả. Nhưng tối thiểu có thể trụ được một lúc mà không chết, đều là cấp độ Phá Bách, chênh lệch không ngoài tố chất thân thể, đối phương không có thế, ngươi còn có hình thức ban đầu của thế, hà tất sợ hắn?"

<i>*quan môn đệ tử: đệ tử cuối cùng</i>

Lão cho rằng Lý Hạo không cần sợ.

Không cần thiết!

"Nhớ kỹ, thế là đòn sát thủ của võ sư! Đấu Thiên có thế, tuyệt sẽ không e ngại Nhật Diệu, ngươi phải hiểu được, ngươi không phải Phá Bách sơ kỳ bình thường, chỉ cần tâm của ngươi không loạn, thì mọi vấn đề đều không phải là vấn đề, ta thậm chí chờ mong ngươi có thể đụng độ đối phương!"

Chỉ có chờ mong, không có lo lắng.

Lý Hạo cười: "Lão sư, ta là tân thủ... lão không sợ ta bị đánh chết?"

"Chết thật... đó cũng là mệnh!"

Viên Thạc thâm trầm nói: "Ta có thể bảo vệ ngươi tạm thời, tuyệt không thể bảo vệ ngươi cả đời, dù đối thủ là Nguyệt Doanh, nhưng trong mắt ta, không mạnh hơn ngươi bao nhiêu, ta hi vọng ngươi có thể đụng phải đối thủ như vậy."

"Hiểu rồi!"

Rầm một tiếng, Lý Hạo vừa nói xong, thân thể của Viên Thạc khẽ run lên, khóe miệng hơi co quắp.

Lý Hạo hít sâu một hơi: “Có chút căng thẳng, lão sư, không sao đâu, chắc chỉ đụng phải gờ vỉa hè, vấn đề không lớn."

Dứt lời, Lý Hạo lại khởi động xe.

Thứ như xe hơi, lái nhiều sẽ quen thôi, không có gì khó, chỉ là lần thứ nhất mình lái xe của lão sư, có chút không quen thôi.

Hắn lái xe, tiếp tục lại trên con đường không có người.

Đêm nay, rất yên tĩnh.

Ngân Thành 8 giờ giới nghiêm, trừ một vài người có thân phận đặc thù, đều không cho phép ra ngoài, người Ngân Thành vẫn rất yên phận, huống chi địa phương nhỏ, ban đêm cũng không có địa điểm giải trí, vả lại vài ngày trước mới xảy ra chuyện, trên đường thật sự không nhìn thấy bóng người.

Giờ phút này, phía trước hiện ra một tòa cao ốc.

Quáng nghiệp Kiều thị!

Đèn nê ông toả sáng, chiếu rọi bốn phía.

Viên Thạc siết chặt nắm đấm, nhẹ nhàng thở hắt ra, có áp lực sao?

Đương nhiên là có.

Đấu Thiên chiến Tam Dương...

Lần thứ nhất chiến Tam Dương, hoàn toàn là đánh lén, tỏ ra yếu đuối trước kẻ địch, mới chiếm được tiên cơ.

Đây là lần thứ hai, mọi người đều biết Viên Thạc lão từng giết Tam Dương, giờ cũng có thể đánh lén, nhưng tuyệt đối không thể tỏ ra yếu đuối trước kẻ địch, không ai sẽ tin tưởng Viên Thạc không có thực lực.

Chờ đến khi Kiều Phi Long phát hiện là Viên Thạc xuất thủ, tuyệt đối sẽ không chủ quan, lại càng không có ý định che giấu.

Nhưng... ta sợ sao?

Không!

Chưa bao giờ sợ!

Chỉ có một chút cảnh giác, một chút căng thẳng, nhưng tuyệt đối không thể có sợ hãi.

Trở thành võ sư mấy chục năm, Viên Thạc chiến đấu hơn trăm trận, lớn nhỏ đều có, đây là còn ít đó.

Kiều Phi Long kia, có tư cách gì so với mình?

Nắm đấm, chậm rãi buông ra.

Phía trước, Lý Hạo còn tại đề nghị: "Lão sư, đến lúc đó, hay là chúng ta giả vờ tông vào cao ốc của bọn chúng, nói không chừng Kiều Phi Long sẽ xuống xem tình hình, chờ hắn xuống, chúng ta sẽ đánh lén hắn..."

Viên Thạc không để ý tới hắn.

Đề nghị của Lý Hạo có lý không?

Có một chút.

Nhưng... quá nhiều trùng hợp, có vẻ hơi quá sức.

Một chiêu này nếu đối phó với người từ 30 tuổi trở xuống, Viên Thạc lão đồng ý đi thử.

Nhưng Kiều Phi Long không nhỏ hơn lão mấy tuổi, là lão già chìm nổi trong thương trường suốt mấy chục năm, là lão hồ ly.

Trùng hợp đêm nay xe của Lý Hạo lại tông trúng toà cao ốc nhà y?

Trùng hợp Lý Hạo hôm qua đi quặng mỏ, Lưu Long cũng đi theo?

Đối với Kiều Phi Long, trùng hợp một lần, hai lần còn có thể, chứ trùng hợp lần thứ ba... vậy không còn là trùng hợp!

"Lão sư, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lý Hạo còn lải nhải không ngừng, hắn thật cảm thấy ý tưởng này không tồi.

Không cẩn thận tông vào cao ốc của đối phương, sau đó chủ của tòa nhà tình cờ có mặt ở đó, do Lý Hạo cùng Viên Thạc tông, Kiều Phi Long có nên xuống nhìn xem hay không?

Chào hỏi gì gì đó?

Khi đó gặp mặt tươi cười, rồi nhanh chóng cho người ta một đao, có có thể chiếm tiện nghi hay không?

Lý Hạo nghĩ rất hay ho.

Viên Thạc bình tĩnh nói: "Ngươi lo lái xe đi, thủ đoạn gian dối, không phải là chính đạo! Huống chi... đừng quá coi thường lão sư của ngươi, thạch đao nơi tay nhiều ngày, tích luỹ Phá Bách đỉnh phong suốt mấy chục năm, ngươi cảm thấy lão sư của ngươi không có bất kỳ tiến bộ gì so với hơn mười ngày trước sao?"

Lý Hạo nghiêm mặt, không cần phải nhiều lời nữa.

Ngồi kế bên tài xế, Hắc Báo vẫn nằm sấp không nhúc nhích, giống như cảm nhận được khí tức xơ xác trong không khí.

...

Tầng cao nhất của quáng nghiệp Kiều thị.

Kiều Phi Long đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, dường như có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc xe màu bạc dưới đất đang chậm rãi lái tới, nhìn không quá rõ ràng.

Giờ Kiều Phi Long có chút bất an.

Quên cái gì?

Vẫn là sẽ xảy ra cái gì?

Chiếc xe phía dưới... hình như có chút quen thuộc.

Đã đến giờ giới nghiêm, giờ có thể phút công khai lái xe ở trên đường, hẳn là siêu phàm tham dự.

Lúc này... tến hội cũng sắp bắt đầu.

Là ai?

Viên Thạc!

Y nghĩ đến Viên Thạc.

"Võ sư..."

Y thì thào, võ sư đôi khi tai hại rất nhiều, đôi khi lại cũng có cái hay, ví dụ như hiện tại, mình chỉ có thể dựa vào suy đoán, dựa vào phán đoán, lại không cảm ứng được sự tồn tại của đối phương.

Bởi vì đối phương không có thần bí năng, chỉ có nội kình.

Nội kình chưa trong cơ thể, cực kỳ khó dò xét.

Trước kia, y không có quá mức để ý Viên Thạc, võ sư Phá Bách viên mãn tuy lợi hại, nhưng... cũng chỉ có thế.

Nhưng khi Viên Thạc đến Đấu Thiên, chém siêu năng Tam Dương, y luôn nhớ kỹ người này.

Có lẽ tới mình sẽ tiếp xúc rất nhiều với đối phương, thậm chí là đánh nhau.

Hắn đã từng nghĩ tới, giả sử đối thủ của mình là Viên Thạc, nên đối phó như thế nào?

Y muốn đối phó Lý Hạo, thậm chí giết Lý Hạo, Viên Thạc có thể là một trở ngại để bước tiếp.

Đang nghĩ ngợi, hơi có chút thất thần, bỗng nhiên dường như y nhìn thấy gì đó, mơ hồ cảm thấy có chút không đúng lắm.

...

Ngay vào lúc đó, ở phía dưới.

Lý Hạo nhìn đồng hồ đeo tay: “8 giờ 45..."

Lý Hạo mở miệng.